Làm hỏng hôn sự phải làm nữ chính - Chương 165
Cập nhật lúc: 2024-09-28 08:08:48
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô Song Song ôm Tần Dật Hiên, mặc dù đang , nhưng trong cặp mắt của cô hiện sự trong sáng. Cô ngẫm nghĩ, do dự một lát mới hạ quyết tâm, tiếp tục với Tần Dật Hiên.
“Anh, em bao giờ gặp Tần Mặc nữa . Hiện tại em cũng suy nghĩ về bất cứ điều gì nữa, chỉ lo lắng cho sức khỏe của mà thôi! Ngày mai em sẽ cùng đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe nhé, ?”
Lúc đầu Tần Dật Hiên thấy Tô Song Song quyết định sẽ gặp Tần Mặc nữa liền thấy cao hứng cực kỳ, nhưng khi thấy Tô Song Song cùng với đến bệnh viện để kiểm tra, trong nháy mắt vẻ cao hứng nhiệt tình liền dập tắt.
Cặp mắt của Tần Dật Hiên đảo quanh một vòng, bây giờ thể nào để cho Tô Song Song cùng đến bệnh viện . Tuy rằng những tờ hóa đơn thể làm giả nhưng lỡ giấu diếm thì chẳng “kiếm củi ba năm thiêu một giờ”, bộ thành công cốc hết .
“Song Song, ở trong nước cách nào chữa trị căn bệnh của . Anh đang dự định mấy ngày nữa sẽ nước ngoài kiểm tra , xem liệu thể kéo dài thời gian thêm vài năm nữa . Vì , nếu như em rằng, em thật sự buông tay với Tần Mặc , thì hãy cùng với nước ngoài, còn nếu như em , thì thể ở nơi chờ trở về.”
Tô Song Song thấy Tần Dật Hiên như , vì , đây cô vẫn luôn một mực tin tưởng đối với , một chút nghi ngờ, mà giờ đây trong lòng cô, sự tin tưởng bắt đầu d.a.o động. Cô thử tiếp thêm một câu: “Anh, thì hết em cùng kiểm tra sức khỏe một chút , nếu em sẽ lo lắng...”
Tần Dật Hiên nghĩ gì nhiều thêm nữa, chỉ kéo giãn cách giữa hai xa một chút, đưa tay vuốt vuốt mái tóc của Tô Song Song đầu, trong ánh mắt mang theo sự cưng chiều vô tận.
“Em đừng lo lắng những gì nên kiểm tra cũng đều kiểm tra hết , chỉ điều kiểm tra ở trong nước cũng chỉ là làm một việc tốn công vô ích mà thôi, bằng còn một chút thời gian, nên tận dụng để ở cùng bên em nhiều hơn.”
Tô Song Song cúi đầu, giờ Tô Song Song vẫn luôn quá tin tưởng giác quan thứ sáu, giờ khắc , chỉ trong nháy mắt cô trở nên thông suốt . Lúc cô lo lắng cho sự an nguy cho tính mạng của Tần Dật Hiên, nên cho dù phát hiện chỗ nào đó chút gì đó đúng, cô cũng suy nghĩ nhiều hơn về nó.
mà hôm nay, giây phút thấy chiếc cúc gài tay áo bằng kim cương , quả thực, khiến cho cô chấn động quá lớn. Hơn nữa cái gật đầu của Tần Mặc thoáng hiện lên trong đầu cô, trong nháy mắt làm cho Tô Song Song chợt tỉnh táo .
Bây giờ, những động tác của Tần Dật Hiên, những lời đó của , cho dù Tô Song Song thừa nhận, thì cô vẫn nhận thấy chuyện trăm ngàn sơ hở, vấn đề.
Tô Song Song lôi kéo tay áo của Tần Dật Hiên giống như túm một chút hi vọng cuối cùng. Cô vẫn một mực cúi đầu Tần Dật Hiên, chậm rãi hỏi: “Anh, từ đến nay thực sự từng bao giờ gạt em ?”
Tần Dật Hiên nghĩ tới đột nhiên Tô Song Song hỏi một câu như , nên chút sững sờ, nhưng vốn là một diễn viên mỹ, đương nhiên sẽ bởi vì câu hỏi bất thình lình của Tô Song Song, mà để cho bản lâm tình trạng luống cuống.
Trong mắt của Tần Dật Hiên vẫn tràn ngập ý và sự cưng chiều như , chỉ ngữ điệu trả lời là chút bất đắc dĩ: “Làm thể như chứ, cho dù lừa gạt ai nữa, cũng sẽ bao giờ lừa gạt em.”
Tô Song Song thấy những lời của Tần Dật Hiên..., vặn ngẩng đầu lên, cô chăm chú cặp mắt của . Giờ khắc , ở trong đáy mắt của Tần Dật Hiên, Tô Song Song chỉ thấy tràn ngập sự chân thành.
Tô Song Song chút do dự, cô nắm lấy tay Tần Dật Hiên thật chặt, lắc lắc ống tay áo của , đàn ông mặt là trai thiết mà cô tin tưởng nhất, cô tiếp tục thăm dò giống như với những xa lạ khác.
Tô Song Song chằm chằm đôi mắt của Tần Dật Hiên, một lát cô mới mở miệng, trong tròng mắt dâng lên một tầng nước: “Anh, chiếc cúc áo kim cương vẫn cài ở ống tay áo bây giờ ?”
Tuy Tần Dật Hiên vì đột nhiên Tô Song Song đề cập đến chiếc cúc áo kim cương cài ở tay áo của , nhưng vẫn luôn một cảm giác chuyện gì đó lắm. Theo bản năng, cúi đầu xuống lướt qua tay áo của , chiếc cúc cài tay áo áo mà thích nhất quả thực còn ở đó.
Tần Dật Hiên đảo mắt nghĩ nghĩ, chỉ cần mặc âu phục thì nhất định sẽ dùng chiếc cúc cài tay áo . Đây là chiếc cúc cài tay áo bằng kim cương độc nhất vô nhị, sớm trở thành biểu tượng cho phận của . Hôm nay...quả thật, Tần Dật Hiên cũng nhớ là để rơi chiếc cúc cài tay áo ở nơi nào nữa.
“Có thể là rơi mất ở đó cũng nên, làm ?” Tần Dật Hiên thuận miệng một câu, bộ dạng vẻ thoải mái, những trong đầu chuyển động nhanh, suy nghĩ đến những chỗ mà khả năng làm rơi nhất. mà, vì đột nhiên Tô Song Song hỏi đến vấn đề nhỉ?
Tô Song Song thu hồi cánh tay đang lôi kéo ống tay áo Tần Dật Hiên, buông thõng xuống ở bên cạnh . Cô thẳng Tần Dật Hiên, thật sâu, rõ ràng từng chữ từng câu: “Anh, lâu nay từng gặp gỡ với Thẩm Ôn Uyển ? Đừng gạt em!”
Bốn chữ cuối cùng, âm điệu chuyện của Tô Song Song bỗng nhiên vút cao lên, trong nháy mắt tâm tình của cô trở nên kích động.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tần Dật Hiên thấy từ trong miệng Tô Song Song thốt ba chữ Thẩm Ôn Uyển , thoáng sửng sốt một chút. Anh hiểu ngay, nhất định là Tô Song Song ít nhiều nhận những điều gì đó, nhưng cũng rõ ràng lắm. Rốt cuộc hiểu cô bao nhiêu, nhưng trong đầu xoay chuyển cực kỳ nhanh chóng, lập tức nghĩ ngay một cách thoái thác.
Anh cau mày tựa như đang cố sức nghĩ ngợi, đột nhiên bộ dạng làm vẻ như bừng tỉnh vì nhớ , đáp : “Song Song, hai ngày gặp cô một ở văn phòng, nhưng cũng chỉ là bàn công chuyện làm ăn thôi mà, chuyện gì ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lam-hong-hon-su-phai-lam-nu-chinh/chuong-165.html.]
“Chỉ gặp mặt một thôi ?” Tô Song Song đổi cách , hỏi một câu hỏi khác, Tần Dật Hiên thấy tâm tình của Tô Song Song lúc phần buông lỏng, liền nhẹ gật đầu theo ý cô.
Làm Tần Dật Hiên , khi bản mới kết thúc cái gật đầu , trong nháy mắt, Tô Song Song liền lui về phía một bước, vươn ném luôn chiếc cúc cài tay áo bằng kim cương cô vẫn đang cầm trong tay lên Tần Dật Hiên.
“Chỉ là gặp mặt một chút, mà chiếc cúc cài tay áo kim cương đang ở ống tay áo của , thể mắc ở trang phục của cô ? Rốt cuộc, định giải thích thế nào với em về chuyện đây? Anh em tin tưởng như thế nào đây?”
Đột nhiên Tần Dật Hiên nhớ . Người phụ nữ tên là Thẩm Ôn Uyển thực sự là một con chịu an phận, ăn trong chén vẫn còn nhớ ở trong nồi. Cô Tần Mặc, nhưng cũng buông tha bất kỳ một cơ hội nào để quyến rũ khác.
Ngày đó vốn dĩ cho cô đối phó với Tần Mặc như thế nào. ngờ , cô đương nhiên bu , ý định quyến rũ , làm cho cảm thấy chán ghét phát buồn nôn.
Nếu như Tần Dật Hiên còn cần cô , thì trực tiếp ném văng cô ngoài ... lẽ là, khi cô tiếp cận sát , chiếc cúc cài tay áo mắc lên trang phục của cô .
“Có thể là thời điểm bắt tay cô thì chiếc cúc cài tay áo mắc lên trang phục của cô thôi.” Tần Dật Hiên đủ thời gian để thiện cho lời dối của , cho nên càng dối, trong câu của càng nhiều chỗ sơ hở hơn.
“Tần Dật Hiên, Tần Mặc cho em hết , chỉ giả vờ bệnh mà thôi, hơn nữa em cũng trông thấy chứng cớ !” Hiện tại Tô Song Song cũng hiểu rõ ràng thiệt giả thế nào . Cô dự định thử lừa Tần Dật Hiên một chút xem .
Cho tới bây giờ Tần Dật Hiên vẫn hề nghĩ tới Tô Song Song thể lừa gạt . Cho nên cho rằng Tô Song Song thật sự thấy chứng cớ , lập tức sắc mặt của liền trầm xuống, hận thể băm vằm thể Tần Mặc thành ngàn vạn mảnh.
“Làm thể chứ! Anh tuyệt đối thể nào rõ chuyện !” Người mà Tần Dật Hiên quan tâm nhất là Tô Song Song, hiện tại điều mà cũng lo lắng nhất là Tô Song Song giả bộ bệnh, cho nên khi Tô Song Song câu lừa gạt như thế, còn đủ bình tĩnh nữa, thốt câu xong liền hối hận ngay.
Tô Song Song thật hy vọng giờ phút chính hề thấy bất cứ điều gì cả, nhưng mà, câu của Tần Dật Hiên mới thốt , ngay lúc vẫn còn đang lượn lờ ở bên tai, cứ từng từng vang vọng trong cô.
Mỗi một tiếng vọng cất lên, nó tựa như lưỡi d.a.o găm nhọn sắc đ.â.m và trong tim của Tô Song Song, khiến cô mà nổi. Cô liền lùi về mấy bước, cảm thấy giờ đây dù Tần Dật Hiên đang ở mắt cô, nhưng bao giờ trở nên xa lạ đến thế.
Giờ khắc , tất cả chuyện từ đầu đến cuối, nhanh chóng liền hiện lên một lượt ở trong đầu Tô Song Song, đó lắp ghép với , tạo thành một sợi dây xuyên suốt. Hóa tất cả chuyện đều rõ ràng như , chỉ điều, do cô ngu xuẩn nên mới nhận mà thôi.
“Song Song, thật sự bệnh mà!” Tần Dật Hiên vẫn chịu buông tha Tô Song Song, vẫn tiếp tục lừa gạt cô. là Tô Song Song hận nhất là khác lừa gạt, hơn nữa đây là thiết nhất của cô, khiến cô càng hận hơn.
Tô Song Song Tần Dật Hiên nhích gần , cô nhanh chóng bước lui về phía , chỉ cách thật xa. Giờ khắc cô chỉ yên tĩnh một , thuận tiện suy nghĩ kỹ càng thấu đáo xem rốt cuộc nên giải quyết mối quan hệ giữa và Tần Dật Hiên như thế nào cho .
Tần Dật Hiên rõ, lúc nếu như để cho Tô Song Song , chờ khi cô suy nghĩ hết thảy cho thật rõ ràng xong xuôi, lúc việc thật sự trở nên quá muộn.
Tần Dật Hiên nhanh lên phía , giơ tay túm lấy cánh tay của Tô Song Song, kéo cô về ở bên cạnh . Giờ đây cũng cần giả bộ bệnh nữa , sức lực cũng trở nên mạnh mẽ, khiến Tô Song Song thể nào giãy dụa nổi.
Tô Song Song nghĩ tới, đến lúc mà Tần Dật Hiên vẫn còn chịu buông tha cô, đầu cô đau nhức, kêu ong ong, rối loạn một mảnh.
Giờ khắc , Tô Song Song cảm thấy chút nghi ngờ, từ tới nay, thật sự Tần Dật Hiên vẫn hề ở lừa gạt cô ? Từ đầu tới giờ, vẫn như cũ, vẫn hề nghĩ rằng là trai của cô ?
“Tần Dật Hiên, rốt cuộc lừa em bao nhiêu ?” Tô Song Song gầm nhẹ một tiếng, dùng sức vùng , chỉ tiếc là cô thể thoát khỏi tay của Tần Dật Hiên, mà ngược , cô còn kéo trong lòng n.g.ự.c của thêm một chút nữa.
Bên ngoài bệnh viện bắt đầu sang phía hai . Tô Song Song định cầu cứu thì hai vệ sĩ của Tần Dật Hiên ở trong xe trực tiếp , ngăn trở ánh mắt của những phía bọn họ.
Tần Dật Hiên thoáng sang Tô Song Song, ánh mắt của hai giao ở trung. Trong đáy mắt của Tô Song chỉ thấy tràn ngập sự phẫn nộ và thất vọng.
Cho dù Tần Dật Hiên trù tính chuyện xảy thế nào, ngờ rằng cẩn thận mấy cũng vẫn xảy sơ sót. Mắt thấy hết thảy tất cả chuyện đều thuận lý thành chương, nhưng nghĩ tới rõ ràng thua chỉ bởi một chi tiết nhỏ như thế!
“Anh lời nào là từ đầu tới cuối vẫn luôn lừa gạt em, đúng ?” Xem Tô Song Song chọc giận, trong nháy mắt, sự sắc bén bao phủ khắp cô. Tô Song Song thẳng Tần Dật Hiên, một mảy may nhân nhượng.
Khóe môi của Tần Dật Hiên giật giật. Anh cắn răng một cái, trong lòng của cũng thể chịu nổi nữa , bản cũng nhận , thể che dấu nổi tình cảm của nữa, cho nên hết những suy nghĩ vẫn luôn giấu kín trong trái tim: “ thế! Cho tới tận bây giờ, vẫn từng bao giờ ý nghĩ rằng làm trai của em!”