Làm hỏng hôn sự phải làm nữ chính - Chương 104
Cập nhật lúc: 2024-09-26 16:35:37
Lượt xem: 6
Tô Song Song cầm đũa chọc chọc vào rau cải trắng, liền cảm thấy tủi thân, cô tính toán tỉ mỉ như vậy, lúc đó chẳng phải là vì Tần Mặc sao?
Tần Mặc nói anh không thích vẽ tranh, Tô Song Song vẫn nhớ, cho nên cô không muốn Tần Mặc vì sự khó khăn của cuộc sống mà phải lựa chọn thứ mình không thích.
Cô muốn kiếm thật nhiều tiền, như vậy Tần Mặc không cần tiếp tục công việc vẽ tranh nữa, cô không muốn để anh nghĩ rằng anh ăn không ở đậu, vì cuộc sống mà buông bỏ tự tôn của mình.
Lời này cô khẳng định là không nói ra, ai biết được chẳng những Tần Mặc không thông cảm cho sự khổ tâm của cô, còn trả lại cho cô cái nhăn mặt, Tô Song Song cực kỳ thương tâm! Rất khổ sở!
Tôi chưa nói tủi thân, tiểu cầm thú tủi thân em gái nhà anh! Nếu không bởi vì anh, cô có thể tự dưng ngồi không thế này sao, không phải do anh sao!
Tô Song Song càng nghĩ càng tủi thân, cô ngồi trên ghế, trước kia nhất định sẽ không ăn rau cải trắng, mà giờ lại kẹp lên một miếng hung hăng cắn vào, thật giống như một miếng này chính là Tần Mặc.
Ăn hai miếng, Tô Song Song nhìn vị trí trống không ở đổi diện, đột nhiên cảm thấy có phải chính mình đã quá chặt chẽ hay không?
Dựa vào tiểu cầm thú trước đây như thế nào, mỗi ngày để cho anh gặm rau cải trắng theo mình, hình như là mình đã quá phận rồi.
Chỉ là Tô Song Song vẫn không được tự nhiên, nếu Tần Mặc không thích ăn thì có thể nói ra, anh không nói thì làm sao cô biết được trong lòng anh đang oán cô.
Tô Song Song nghĩ ngợi, vươn chiếc đũa ra chọc chọc rau cải trắng trước mặt cô, thở dài, cô lấy điện thoại, rồi tiện tay lấy một bộ quần áo mặc lên người.
Tô Song Song tính toán đi mua một ít thịt, buổi tối sẽ cải thiện bữa ăn cho Tần Mặc, mà thực ra cô cũng rất muốn ăn thịt.
Cô lấy di động, vừa muốn gọi điện cho Tần Mặc, nghĩ thế nào vẫn để điện thoại lại vào trong túi áo, tuy chuyện này nhỏ nhặt, cô lại thấy mình vẫn mất hết mặt mũi, không cần gọi điện trước.
Dù sao anh trực tiếp đạp đổ bàn rời đi cũng đã quá đáng rồi! Cô cũng có tự tôn của mình, không phải người ta vẫn nói con thỏ nóng nảy có thể cắn người sao? Huống chi cô còn không phải con thỏ mềm yếu!
Tô Song Song nghĩ vậy, kiên định thêm rất nhiều, cô đi ra khỏi thang máy, ngẩng đầu, liền thấy Tần Mặc đứng ở cửa khu nhà, đưa lưng về phía mình.
Tô Song Song đang nghĩ có nên chào hỏi hay không, kêu anh trở về, hoặc là để anh đi cùng với mình, liền thấy trước mặt anh có một người phụ nữ.
Tô Song Song vội vàng trốn sau cửa, thật cẩn thận ló ra, Tô Song Song lại thấy được đó là Thẩm Ôn Uyển!
Ánh mắt của cô mở thật to, cô sợ Tần Mặc sẽ làm ra chuyện bạo lực gì đó, vừa định ra ngoài, lại thấy Tần Mặc đang bày ra dáng vẻ kiên nhẫn khó gặp.
Vân Mộng Hạ Vũ
Dường như Tần Mặc nói chuyện gì đó với Thẩm Ôn Uyển, dựa theo tính cách của anh, trước kia nhất định sẽ không nói nhiều như thế với Thẩm Ôn Uyển, chỉ tiếc khoảng cách của bọn họ quá xa, cô không nghe được gì cả.
May mà thị lực của cô vô cùng tốt, có thể thấy được rõ ràng sau khi Tần Mặc nói xong gì đó, vẻ mặt của Thẩm Ôn Uyển lập tức trở nên vui vẻ.
Ngay sau đó Tần Mặc không có ghét bỏ cô ta mà rời đi, còn dịu dàng đi cùng cô ta đến ngoài cửa khu nhà, hơn nữa còn lên xe của cô ta?
Đợi hai người rời đi, Tô Song Song đi ra từ phía sau cửa, hai mắt của cô đều đã nhìn thấy hết, nhưng vẫn không hiểu được tại sao mọi chuyện lại như vậy.
Tô Song Song không muốn suy nghĩ theo chiều hướng không tốt, nhưng lại không thể khống chế nổi suy đoán của mình, Tần Mặc vì muốn ăn một bữa thịt, liền không có tiết tháo đi với cô ta.
Nghĩ vậy mà Tô Song Song lại cảm thấy buồn cười với bản thân mình, cô lắc lắc đầu, Tần Mặc kiêu ngạo cỡ nào, làm sao có thể vì chút chuyện nhỏ đó mà bán đứng mình.
Nhưng không biết vì sao, Tô Song Song cảm thấy bản thân có chút không thoải mái, rõ ràng Tần Mặc chán ghét Thẩm Ôn Uyển như thế, tại sao lại đột nhiên ở chung hòa hợp với cô ta như vậy, còn lên xe của cô ta?
Tô Song Song khống chế không nổi tò mò, cô nắm chặt di động trong túi áo, lôi nó ra, đứng tại chỗ nghĩ một lát, vẫn là bấm xuống số của anh.
Điện thoại đổ chuông hai tiếng, Tần Mặc liền nghe máy, nhưng lại không có động tĩnh gì, Tô Song Song nghĩ ngợi, muốn mở miệng, anh lại nói trước: “Tôi có việc đi ra ngoài một lát.”
Vừa rồi Tần Mặc phải kìm nén rất nhiều tức giận trong lòng, anh muốn nói dối mình phá sản để muốn đến gần hơn với cô, nhưng cũng không phải để cô chịu khổ.
Anh cực kỳ xoắn xuýt, anh sợ ngồi ở đó lâu lại không nhịn được nói hết sự thật cho cô biết, để cô không cần phải sống căng thẳng như vậy nữa, thấy cô hầm thịt cũng không dám ăn, trong lòng anh rất không thoải mái, anh biết cảm giác này chính là đau lòng.
Cho nên anh mới đứng dậy rời đi, đi rồi mới nghĩ được, có thể hành động của mình đã làm cô bị tổn thương.
Tô Song Song nhìn qua có vẻ không biết gì, nhưng thật ra tâm hồn của cô rất yếu ớt, chỉ là cô lấy sự tùy tiện bên ngoài để bao bọc lấy vết thương của mình.
Tần Mặc đang muốn quay lại thì gặp phải Thẩm Ôn Uyển, nhìn thấy cô ta, anh đã xoay người muốn đi, ai biết được Thẩm Ôn Uyển lại nghe được phong thanh ở đâu, một mực chắc chắn là anh không hề phá sản.
Tần Mặc biết Thẩm Ôn Uyển có khả năng là người của Thẩm gia phái đến để điều tra mình, anh vốn không muốn phản ứng lại, ai biết người phụ nữ này lại muốn lên lầu tìm Tô Song Song.
Tần Mặc cố nén giận, hiện giờ anh rất không dễ dàng gì mới khiến Tô Song Song thoải mái đôi chút khi ở cùng anh, người phụ nữ này tới quậy phá, có lẽsẽ khiến cho công sức kiếm củi suốt ba năm của anh cháy hết trong một giờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/lam-hong-hon-su-phai-lam-nu-chinh/chuong-104.html.]
Cho nên lần đầu tiên anh thỏa hiệp khi bị người khác uy h.i.ế.p như thế, Tần Mặc lên xe của cô ta xong, liền nhận được điện thoại của Tô Song Song, tuy anh biết đây không phải chỗ để nói chuyện, nhưng lại sợ cô nghĩ nhiều, nên liền giải thích một câu.
Nhưng là Tần Mặc chủ động giải thích như vậy, lại khiến cô càng thêm nghi ngờ, tính cách của anh, đột nhiên chủ động giải thích, khẳng định là không phải nói dối thì cũng là trộm cắp.
Tô Song Song liền cảm thấy cổ họng trở nên căng thẳng, miệng lưỡi khô đắng, cô nuốt nước miếng một cái, hít vào một hơi thật sâu, nói một câu: “Tần Mặc, anh ở đâu, quay lại đi?”
Tần Mặc vừa nghe thấy giọng nói mềm mại của cô kêu anh trở lại, khói mù trong lòng tiêu tán đi không ít, nhưng cũng có chút khó khăn, nếu không nói ra một lý do thật tốt, chắc chắn cô sẽ nghĩ nhiều.
Tần Mặc nhìn thoáng qua Thẩm Ôn Uyển ngồi bên cạnh, hơi cau mày, anh tuyệt đối không thể không có chuyện gì lại nói với Tô Song Song là mình đang ở cạnh Thẩm Ôn Uyển.
Anh thở phào nhẹ nhõm, tuy cực kỳ không muốn, nhưng cũng chỉ có thể lừa gạt cô một lần, anh khàn khàn cổ họng nói: “Bạch Tiêu tìm tôi, tôi sẽ lập tức trở về.”
Đầu Tô Song Song, sau khi nghe câu nói của anh, liền gục xuống, trong mắt tràn đầy cô đơn, cô cười khan một tiếng: “Ừ, chờ anh trở về.”
Cô nói xong liền cúp điện thoại, một câu tạm biệt cũng không muốn nói, cô đứng ở cửa, liền cảm thấy chân trái của mình lại nổi lên từng trận đau đớn.
Cô cúi đầu đã thấy, không biết từ khi nào, chân trái lại bước tiếp bậc cầu thang, đang chống đỡ toàn bộ sức nặng của cơ thể.
Đau đớn khiến cô lấy lại tinh thần, cô ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng xoa xoa chân trái đau nhức, sau cùng đặt m.ô.n.g luôn xuống cầu thang, mờ mịt nhìn về phía trước.
Tô Song Song cũng không biết tâm trạng hiện giờ của mình là gì, cô chỉ cảm thấy mình bị Tần Mặc lừa gạt, trong lòng rất khó chịu, bỗng nhiên thấy rất đau đớn.
Cô vừa mở miệng đã hít vào một hơi thật sâu, giống như cá bị thiếu nước, khi đóng khi mở, phải mất một lúc lâu mới hồi phục lại được cảm giác.
Giờ khắc này, đột nhiên cô ý thức được gì đó, hoảng sợ trừng lớn hai mắt, vội vàng cầm lấy điện thoại, bối rối một lúc lâu mới gọi điện cho Tô Mộ.
“Tô Tô, thích một người là cảm giác như thế nào?” Điện thoại vừa được thông suốt, Tô Song Song liền vội vã hỏi một câu.
Tô Mộ nghe xong ngây ngẩn cả người, lập tức lên tiếng, muốn cười, nghĩ thầm, rằng cuối cùng Tô Song Song cũng nghĩ thông suốt, rốt cuộc boss cũng đã khổ tận cam lai rồi.
Cô còn chưa tung ra mưu kế gì để khiến Tô Song Song hiểu rõ ràng, Tô Song Song ở đầu bên kia điện thoại đã bắt đầu nói ra rất tự nhiên.
“Có phải nhìn thấy anh ta thì tim sẽ đập nhanh hơn, không nỡ để anh ta chịu tủi thân, anh ta vui vẻ bản thân mình cũng vui vẻ, anh ta không vui mình cũng sẽ không vui, anh ta nói dối mình thì mình sẽ thấy đau lòng?”
Tô Mộ nghe xong càng vui vẻ hơn, rõ ràng là Tô Song Song đã thông suốt rồi, cô vội vàng khẳng định: “Ừ!”
Cô còn chưa nhớ ra nên hỏi cái gì đã dẫn đường cho Tô Song Song nhìn thẳng vào tình cảm của mình, Tô Song Song ở đầu bên kia điện thoại đã kích động cúp điện thoại.
Tô Mộ nghe được âm thanh tút tút trong điện thoại, sửng sốt một phen, vội vàng gọi lại, Tô Song Song ngồi dưới đất, vẻ mặt hoảng hốt còn chưa phục hồi lại, đột nhiên nghe thấy điện thoại kêu lên, hoảng sợ, suýt nữa đã ném điện thoại ra ngoài.
Cô vừa thấy người gọi là Tô Mộ, mới nhớ ra, một câu tạm biệt mình cũng chưa nói, liền nhanh chóng gọi điện thoại, vội vàng nói một câu: “Tô Tô, để tôi suy nghĩ một chút, tôi muốn yên tĩnh!”
Tô Mộ còn chưa kịp nói nên lời, lại nghe được tiếng cúp máy ở đầu bên kia, thế nhưng lần này Tô Mộ không gọi lại nữa, cô lên tiếng, rất vui vẻ, được thôi.
Theo ý cô, phản ứng này của Tô Song Song là bình thường, dù sao để cho một đứa nhị ngốc như cô ấy đột nhiên tiếp nhận được người mà mình vẫn cho rằng không thể thích trở thành người trong lòng mình, đây chính là kích thích động trời, cho nên cô ấy cần thời gian để suy nghĩ rõ ràng, cũng là chuyện bình thường.
Tô Song Song cúp điện thoại, mờ mịt ngồi dưới đất, cô vươn tay bấm vào mặt mình, rất đau, vội vàng buông tay ra.
Giờ khắc này, rốt cuộc Tô Song Song cũng phát hiện ra mình có ý nghĩ không an phận với Tần Mặc.
Cô cầm lấy tóc oa lên một tiếng, vùi đầu vào đầu gối, co rút thành một cục, Tần Mặc nói dối ngay trước mắt cô, cô vẫn còn thích anh, chẳng lẽ cô là M?
Tô Song Song ngồi lâu đến mức chân đã tê rần, mới hít vào một hơi thật sâu, cô thẳng người lên, hai tay chống đầu gối, lảo đảo đứng lên.
Tô Song Song cắn răng, trên đùi tê mỏi đau đớn, từng bước một đ.â.m vào người.
Vừa mới rồi cô tưởng đã tốt, cô không phải là rùa đen, hiện tại lại phát hiện mình không an phận với anh, cô cũng không thể để Tần Mặc phát hiện ra được.
Đừng nói việc vốn dĩ anh không hề để cô ở trong lòng, cùng người phụ nữ khác đi ra ngoài, lại còn lừa gạt cô (Nếu Tần Mặc biết cô nghĩ vậy, nhất định sẽ hô to là oan uổng!), nhưng cô vẫn cố kỵ, hai người có bối cảnh gia đình khác xa nhau, cũng không thích hợp.
Tô Song Song càng nghĩ càng kiên định hơn với suy nghĩ của mình, nhưng lúc tựa vào thang máy, Tô Song Song lại đưa tay xoa xoa n.g.ự.c trái của mình, cô không rõ, cô đưa ra một quyết định chính xác, tại sao nơi đó vẫn lờ mờ đau đớn như cũ.
Tô Song Song quay về nhà, bức bách chính mình cái gì cũng không được nghĩ đến, cô ngồi trước máy tính, nhìn manhua mình thích nhất, nhưng một tờ lại một tờ, đến sau cũng nhìn đến chương mới nhất, cuối cùng lại phát hiện, không biết mình đã đọc được những gì.
Tô Song Song ý thức được bản thân mình không bình thường, cô kêu rên một tiếng, chuyển động ghế xoay, lập tức nhào lên giường, thật sự là người xui xẻo thì đến uống nước cũng sẽ dắt răng, Tô Song Song bổ nhào lên không chú ý gì, cổ tay và chân trái bị thương đập vào một góc giường, đau đớn khiến cô ôm chân co rút thành một cục.