Một giọng lạnh lùng vang lên từ phía , giải đáp thắc mắc cho ông lão: “ gửi thư mời cho nhà họ Ôn, là dì Ôn tìm quen để .”
Giáo sư Chu đầu , cháu nội : “Chuyện gì ?”
“Nhà họ Ôn suýt chút nữa đắc tội với khách hàng quan trọng của Hữu Bảo Trai, khiến mất vài trăm triệu tệ, Hữu Bảo Trai tiện tiếp đón.”
“…”
Giáo sư Chu vốn định trách mắng việc quá bốc đồng.
thấy lời , những lời định nghẹn , ánh mắt nghi hoặc quét về phía Trần Kim Việt.
Trần Kim Việt cũng thể tin , Chu Dật Xuyên một lúc lâu, chắc chắn hỏi: “Vị khách hàng quan trọng mà , là ?”
“Chứ còn ai nữa, thể cung cấp cả một buổi đấu giá với cổ vật trị giá hơn mười tỷ, khiến Hữu Bảo Trai thu tiền hoa hồng cũng vượt quá một trăm triệu?” Sàn đấu giá thu hoa hồng là mười phần trăm.
Trần Kim Việt nhướng mày: “ cũng chẳng thấy tôn trọng là bao! Lần còn thái độ ? Khiến cứ tưởng vẫn là bên A chứ!”
Lần gặp Ôn Viện ở khách sạn, cô rộng lượng truy cứu, còn tố cáo cô lạnh lùng vô tình.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Hai cuối cùng vui vẻ mà chia tay.
“Làm bên A quen , nhất thời nhận rõ vị trí của , Trần lão bản thứ .” Chu Dật Xuyên tổng doanh thu hiện tại, thức thời cúi đầu.
Trần Kim Việt đối với việc tiếp đón nhà họ Ôn, cảm thấy bất ngờ, nhưng cũng hài lòng.
hiếm khi thấy chịu nhún nhường, cô bỏ qua: “Lời xin thành ý kèm với đền bù.”
Chu Dật Xuyên há miệng, còn kịp lên tiếng thì Trần Kim Việt tiếp.
“ khác với tổng giám đốc Chu, thực tế, phương thức bồi thường chỉ chấp nhận chuyển khoản.”
“…”
Giáo sư Chu vốn xem chuyện gì, ngờ hai lời qua tiếng kéo chủ đề sang chuyện tiền bạc.
Ông khẽ nheo mắt đánh giá hai , ánh mắt chút thâm sâu.
Bộ trang sức đó, cuối cùng Ôn Viện mua với giá mười sáu triệu.
Nhận ánh mắt của xung quanh, nụ mặt Ôn Viện đổi, vẫn ngoan ngoãn dịu dàng, nhưng lòng hư vinh thỏa mãn tột độ.
Ai mà mua vài món cổ vật chứ?
Rất nhanh đó, cô còn nữa.
Bởi vì đang xì xào: “Đây là con cháu nhà ai mà đến góp vui kiểu ?”
“Mười hai triệu là cùng, mà giá mười sáu triệu? là ngu tiền nhiều!”
“Không chắc , giáo sư Nghiêm cũng đến mười bốn triệu mà?”
“…”
Nụ ngoan ngoãn của Ôn Viện dần biến mất, ánh mắt lướt qua đám đông, về phía giáo sư Nghiêm ở hàng đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lam-giau-thoi-toi-co-nha-may-thong-co-kim/chuong-186.html.]
Cái lão già c.h.ế.t tiệt ý gì?
Cố tình trò ?
Cho dù ông là giáo sư của Trần Kim Việt, cũng cần thiết hành động tiểu nhân như , giúp một sinh viên nghèo hả giận chứ?
“Ngàn vàng khó mua món đồ yêu thích, nhưng cháu mua thì đó là may mắn, cần bận tâm đến ánh mắt khác.” Lương Sơ Nghi vẫn gõ gõ máy tính bảng, tiện miệng nhắc nhở bên cạnh.
“Sao mà bận tâm ? Họ đang cháu ngu ngốc!”
Ôn Viện nhỏ giọng vui: “Bà nội đúng, tầm của phụ nữ quả thực giới hạn! Nếu hôm nay là ông nội đến, cháu nhất định sẽ chịu nhục như !”
Lương Sơ Nghi tắt máy tính bảng, đầu cô : “Thứ nhất, ông nội cháu thư mời. Thứ hai, ông nội cháu đấu giá cũng sẽ tặng cho cháu.”
Ôn Viện, “…”
Cô còn phản bác, nhưng chạm ánh mắt lạnh lùng đó, cô đành ngậm miệng .
trong lòng vẫn còn ấm ức.
Cô luôn tin lời bà nội, tiến lên thì gả một gia đình hơn.
Không thể như cô , chỉ tuyên truyền nữ quyền độc lập, mà cũng chẳng thấy nâng cao địa vị nhà họ Ôn?
Một chút xích mích nhỏ, nhà họ Chu hủy bỏ tư cách tham gia của họ…
Tiếp theo là một cây trâm cài tóc tinh xảo.
Giáo sư Nghiêm giá, Ôn Viện hào phóng theo.
Trần Kim Việt bất giác nhíu mày: “Cô ?”
Chu Dật Xuyên lạnh lùng châm chọc: “Chắc là đây là cuối cùng dựa quan hệ mà , nên mua cho bõ tiền vốn đây mà.”
Trần Kim Việt, “…”
Trên sàn đấu giá cũng nhận điều bất thường.
Ánh mắt Ôn Viện mang theo sự dò xét.
“Cây trâm cháu cũng thích ?” Lương Sơ Nghi những ánh mắt xung quanh, chất vấn Ôn Viện.
Ôn Viện nghĩ ngợi: “ ! Mẹ tự sinh nhật năm nay sẽ mua thêm mấy bộ trang sức cho cháu mà! Bây giờ cháu thích mấy món cổ vật , ?”
--- Chương 116 ---
Số dư thẻ ngân hàng đủ
Lương Sơ Nghi lạnh lùng cô : “Tốt nhất là cháu thật sự thích.”
Ôn Viện chút tức giận vì thấu suy nghĩ: “Không chỉ là tiêu một chút tiền của ? Bà nội ích kỷ cháu còn tin…”
“Ôn Viện, là ruột của cháu, là cây ATM của cháu, chú ý thái độ của cháu, đừng ép tát cháu giữa thanh thiên bạch nhật!” Lương Sơ Nghi mất kiên nhẫn.
“…”
Mặt Ôn Viện đỏ bừng, kinh hãi im bặt.