Cố Tử Ý cầm một ít bông từ gian riêng , chuẩn chăn ủ ấm cho Tam Bảo.
Tiện đó sẽ thêm ít quần áo mùa đông cho Đại Bảo và Nhị Bảo.
Không cần nghĩ cũng , chắc chắn nguyên chủ chuẩn quần áo giữ ấm cho hai đứa bé.
Tuy nhiệt độ ở phương Nam sẽ xuống đến âm độ, hoặc sẽ tuyết rơi như phương Bắc, nhưng cái lạnh nơi đây thuộc loại ẩm thấu xương.
Ngay cả trong nhà, gió lạnh vẫn cứ luồn lách qua khe cửa, vách tường, huống hồ lũ trẻ con ngày nào cũng chạy nhảy đùa nghịch ngoài sân.
Lâm Quân Trạch chỉ theo Cố Tử Ý đang chuẩn bông vải và vải vóc, tay Cố Tử Ý bắt đầu nâng lên, mũi kim thoăn thoắt xuyên qua từng thớ vải.
Anh cứ ngỡ đây Cố Tử Ý thường xuyên may vá cho hai đứa trẻ nên mới ngón nghề khéo léo . Lúc , ánh mắt cô càng trở nên đong đầy trìu mến.
Cố Tử Ý nào những suy nghĩ trong đầu Lâm Quân Trạch. Nếu cô , lẽ thốt lên: Anh bạn , vốn dĩ chúng chẳng duyên phận gì sất, tất cả chỉ là do tự ảo tưởng mà thôi!
Lúc , Lâm Quân Trạch cũng về chuyện Cương Tử lên huyện thành với Cố Tử Ý: “Trước , nhờ một bạn cũ trong đơn vị giữ giúp một chiếc xe đạp. Sau , em dùng nó cũng thuận tiện hơn nhiều phần.”
Cố Tử Ý thì vô cùng ngạc nhiên , nhưng động tác trong tay vẫn ngừng .
“Trong tay vẫn còn tiền ?”
Không thế nào, bỗng dưng Lâm Quân Trạch cảm thấy giật , ho khan một tiếng, : “Chuyện là… mấy hôm , mấy em chiến hữu trong đơn vị gửi trả cho một khoản tiền nợ.”
Sau khi thương nặng, tình hình sức khỏe lắm theo lời bác sĩ, mấy em chiến hữu cứ nghĩ sẽ xuất ngũ, liền gom góp, vay mượn khắp nơi, một mực trả dứt nợ cho để yên lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lam-giau-o-thap-nien-70-tu-nu-xung-thanh-nu-chu/chuong-96.html.]
Vốn dĩ định giữ tiền để vốn riêng, lúc còn ở bệnh viện, cũng từng nghĩ sẽ đưa tiền cho Cố Tử Ý, nhưng giờ thì…
“À ~”
Giọng điệu quả thực ẩn ý. Cố Tử Ý ngờ Lâm Quân Trạch mỗi tháng đều gửi tiền về nhà, mà vẫn còn tiền cho bạn bè vay mượn. Cái , quả thực cũng xoay xở thật đấy!
Lâm Quân Trạch thấy dáng vẻ nghi ngờ của cô, vội vàng giải thích: “Đây đều là tiền các chiến hữu mượn lúc ngặt nghèo, thật cũng chẳng đáng là bao .”
Cố Tử Ý dáng vẻ lúng túng vội vã phân trần của mà mỉm , so đo tính toán thêm chi nữa. Cô hỏi: “Thế phiếu mua xe đạp ?”
Lâm Quân Trạch hệt như đang khoe công: “Hì hì, đổi chác với thủ trưởng đấy. Chẳng là vì em thuận tiện hơn ?”
Thôi thì đành ! Thấy thành khẩn như thế, cô cũng chẳng thêm câu nào.
Một bộ quần áo trẻ em nhanh chóng thành. Bởi lẽ đó cô dùng máy may điện trong gian để thực hiện, nên giờ đây, Cố Tử Ý chỉ cần động tay một chút cũng thành.
Sau cùng khâu mũi cuối, cắt sợi chỉ, cẩn thận rút kim cất .
Cố Tử Ý giơ bộ quần áo tay lên ngắm nghía. Không tệ chút nào! Ngón nghề của cô vẫn hề mai một.
Lúc , Đại Bảo và Nhị Bảo thở hổn hển chạy về đến sân, xộc thẳng bếp uống ừng ực cả bát nước đầy, mới ngay bên ngưỡng cửa hiên nhà.
Hai đứa thấy quần áo trong tay Cố Tử Ý, còn tưởng rằng cô cho chúng, thế là vồ lấy mặc thử, nhưng khi cầm lên thấy bé tẹo teo.
Đại Bảo bĩu môi : “Mẹ, Đại Bảo mặc cái .”
Nhị Bảo cũng sờ , gật đầu : “ ạ! Mẹ, cái nhỏ quá, con và Đại Bảo đều lớn phổng cả .”