giờ đây, thấy về, trái tim Đại Bảo vẫn luôn treo lơ lửng cuối cùng cũng thể yên lòng.
“Mẹ, khi con trưởng thành , đến lượt con sẽ bảo vệ ba !” Đại Bảo nắm chặt tay, chắc như đinh đóng cột.
“Được thôi, sẽ chờ Đại Bảo nhà chúng bảo vệ nhé.” Cố Tri Ý mỉm rạng rỡ đáp lời con trai.
“Mẹ, để con giúp nhé?” Đại Bảo xong liền xắn tay áo lên, chuẩn giúp Cố Tri Ý rửa rau.
Cố Tri Ý cũng từ chối, cùng thằng nhóc Đại Bảo sửa soạn bữa cơm tối nay.
“Nào, ăn cơm thôi, hôm nay nếm thử món cơm và cả các con nấu nhé.” Cố Tri Ý gọi lớn trong nhà.
Lũ trẻ vốn dĩ còn đang chơi trong nhà, lập tức ù như đàn ong vỡ tổ.
“Mẹ ơi, nấu món gì ăn thế ạ?” Tam Bảo tò mò hỏi.
Vừa ngoài thấy mâm cơm phong phú như , thằng bé khoa trương nuốt nước miếng ực một cái.
“Mau rửa tay con.”
Cố Tri Ý thấy Tam Bảo xuống ăn cơm ngay, vội cắt lời con.
Nhị Bảo giờ đây dáng một lớn, ở phía nắm tay hai đứa em út, dẫn chúng rửa tay sạch sẽ mới đây.
Thấy Tam Bảo định ăn mà rửa tay, thằng bé còn quên lấy đó gương để giáo dục hai đứa em út: “Các em xem , học theo ba các em, chuẩn ăn cơm mà rửa tay. Thật là bẩn quá!”
“Anh hai, em chỉ là quên mất thôi, chứ cố ý rửa tay .” Sau khi Tam Bảo thấy mấy lời đó, bất mãn cự nự.
“Thôi , , nhưng mà chúng vẫn học theo ba các em nhé, chú ý đến chuyện vệ sinh đấy.” Nói xong, bé cũng chẳng buồn để ý hai đứa nhỏ hiểu , cứ thế thao thao bất tuyệt một .
“Nhị Bảo, con định ăn cơm nữa !” Cố Tri Ý ở bên bực cắt ngang lời nhóc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lam-giau-o-thap-nien-70-tu-nu-xung-thanh-nu-chu/chuong-931.html.]
“Dạ, , bọn con tới ngay đây ạ!” Nhị Bảo đáp lời, xong vội vàng rửa tay sạch sẽ cho hai đứa em.
Buổi tối, cuối cùng cũng ăn bữa cơm nấu, lũ trẻ cứ như thể lâu lắm ăn cơm, đôi đũa trong tay cứ gắp lia lịa, miệng ngừng tíu tít khen Cố Tri Ý hết lời.
“Mẹ ơi, cơm nấu ngon thật là ngon!”
“ thế đúng thế, đúng là cho dù món ngon bên ngoài đến mấy, cũng thể sánh bằng món nấu.” Nhị Bảo cũng góp lời khen.
“Được , là mấy đứa khéo mồm lời ngọt ngào thôi. Các con đừng quên, vẫn còn công sức của cả Đại Bảo các con nữa đấy chứ.”
“Anh cả, vất vả ạ.” Tam Bảo ăn phối hợp một câu.
“Không vất vả, vất vả .” Cả gia đình một bữa cơm chiều giản dị nhưng ấm cúng.
Buổi tối, khi cơm nước xong, lũ trẻ đều tự giác dọn dẹp bát đũa.
Cố Tri Ý thì tắm rửa cho hai đứa em út.
Ngày hôm , khi xong bữa sáng cho lũ lớn học, Cố Tri Ý nghĩ vẫn nên báo cho Hồ Tư Tuệ một tiếng, kẻo cô lo lắng.
Thật ngờ, định đưa hai đứa nhỏ ngoài chơi thì Hồ Tư Tuệ tìm đến tận nhà.
“Tuệ Tuệ, tớ đang định tìm đây, ngờ đến .”
“Ôi chao, thật tớ lo sốt vó. Mãi đến tận hôm qua, khi tan học, tớ mới trai các bình an trở về. Thế nên, hôm nay tớ mới vội vàng đến đây.” Hồ Tư Tuệ , vẻ mặt vẫn còn vương nét hoảng sợ.
“Cậu xem, tớ , vẫn lành lặn nguyên vẹn đây . Đừng lo lắng nữa, mời nhà .” Cố Tri Ý , trấn an bạn.
Hai cùng nhà. Cố Tri Ý lúc mới hỏi:
“Chuyện kể cho ai đấy chứ?”
---