Dẫu giữa hai đôi chút xích mích nhỏ nhặt, nhưng so với tai họa cô gánh chịu, những điều đó nào đáng kể gì.
Trên đường đến bệnh viện, hai cô gái tiện đường mua thêm một giỏ hoa quả tươi ngon.
Trong phòng bệnh, một thầy giáo trường cử đến trông nom. Thấy hai bạn học đến thăm Khâu Vân Vân, thầy cũng niềm nở tiếp đón hai cô.
“Thưa Giáo sư Hoàng, Khâu Vân Vân vẫn cứ mê man tỉnh ạ?”
“ , con ạ. Sáng nay cũng mấy bạn nữ sinh đến đây chuyện với con bé, nhưng đến giờ vẫn chẳng thấy chút động tĩnh nào.”
Tận sâu đáy lòng, Giáo sư Hoàng khỏi tiếc nuối. Một cô gái đang yên đang lành, cớ tự nhiên vướng những chuyện tai ương oái oăm chứ?
Cố Tri Ý ngắm Khâu Vân Vân đang bất động giường, khắp mẩy quấn băng trắng toát, gương mặt tái nhợt còn chút huyết sắc nào. Lòng cô dâng lên một cảm xúc khó diễn tả.
Không Tri Ý là quá ư nhân từ, bao dung gì, chỉ là cô và Khâu Vân Vân vốn dĩ chẳng mâu thuẫn sâu xa nào. Nhìn một vốn nên tươi tắn, hoạt bát, nay cứ im lìm như thế , thật chẳng đành lòng chút nào.
Dù bác sĩ vấn đề gì đáng ngại, nhưng vết thương ngoài da sẽ lành, còn vết thương lòng , đây?
Có những , e rằng cả đời cũng chẳng thể lành lặn .
Đặc biệt là ở thời buổi , đời coi trọng trinh tiết đến nhường nào? Ngoài miệng thì rằng là , nhưng lưng nhất định sẽ xì xèo bàn tán, đặt điều rằng thế thế nọ? Chắc hẳn là do ăn diện quá điệu đà, mới kẻ để mắt tới.
Những kẻ buông lời độc địa như thế, nào ít.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lam-giau-o-thap-nien-70-tu-nu-xung-thanh-nu-chu/chuong-586.html.]
nếu đến lúc đó cô dọa sống dọa chết, sẽ tiếp tục : đáng đến mức ? Đâu chuyện gì ghê gớm lắm cơ chứ!
Người đời vĩnh viễn cứ cái vỏ bọc đạo đức giả để phán xét cuộc sống khác, thế nhưng cuộc sống của chính bản họ cũng chẳng mấy gì.
Tri Ý tranh cãi chuyện ai đúng ai sai, chỉ là giờ đây chuyện xảy ngay mắt cô. Tri Ý vẫn hy vọng Khâu Vân Vân thể tự dậy.
Chỉ khi nội tâm đủ mạnh mẽ, mới thể chút sợ hãi giông bão cuộc đời.
Chỉ là, thì dễ, nhưng mới khó bao!
Trao đổi vài câu với Giáo sư Hoàng xong xuôi, Cố Tri Ý liền xuống mép giường.
Hồ Tư Tuệ hiểu rằng Tri Ý hẳn là điều dặn dò riêng, nên cô bèn cầm mấy quả táo lên, khẽ kéo tay Giáo sư Hoàng cùng ngoài.
Giáo sư Hoàng cũng hiểu ý, bèn theo Hồ Tư Tuệ rời , nhường gian riêng tư cho Tri Ý.
Tri Ý đang giường, khẽ thở dài, cô tự nhủ một : “Tớ đến đây để nhạo , thật lòng mà , tớ vẫn luôn nghĩ rằng nếu như lúc tớ nhắc nhở một tiếng, để đề phòng Ngô Tố Vi hơn, thì là gặp những tai ương ?”
Dứt lời, Tri Ý khẽ tự giễu.
“Chỉ là giờ đây gì cũng quá muộn , những gì gặp , tớ nhiều đến mấy cũng chỉ là chuyện , thì ai cũng . Trường học bên vẫn còn đang điều tra, nhưng mà cũng đấy, điều kiện ở đây khó khăn, hiện tại nhân chứng vật chứng gì, cũng chẳng rõ rốt cuộc là... Rốt cuộc là ai nhẫn tâm chuyện đó với . Tớ , hiện tại chắc chắn tỉnh , chỉ là trong lòng thức dậy, lánh khỏi thực tại mà thôi.”
---