Nhìn thấy Cương Tử mặc quân trang, trông tướng tá đĩnh đạc, dáng lính đến , ngoài miệng thì khen nức nở, nhưng trong lòng khỏi ghen tị.
Phong thủy nhà họ Lâm cũng thật ! Con trai út bộ đội thì thôi , giờ đến con rể tương lai cũng là bộ đội, cả gia đình về tha hồ mà khấm khá!
Cương Tử cũng lễ phép chào hỏi mấy bà thím.
Tới nhà Lâm Quân Trạch, Lâm Quốc Đống mở cửa , : “Mẹ thỉnh thoảng vẫn sang đây dọn dẹp đôi chút, trong bếp còn chút bột mì. Nếu buổi tối đói bụng, thể tự nấu mì mà ăn.”
Cương Tử gật đầu : “Dì chu đáo quá.”
“Được , hành lý của để ở đây, cứ nghỉ ngơi cho .”
Lâm Quốc Đống đặt hành lý căn phòng Cương Tử từng ngủ lúc , đó chuẩn rời .
“Vâng, ạ, cảm ơn cả.”
Cương Tử đun chút nước ấm để tắm rửa.
Sau đó cũng nghỉ ngơi.
Buổi chiều tỉnh giấc, Cương Tử mang theo đồ đạc, chở Lâm Hiểu Lan sang nhà họ Cố.
Trước khi trở về, Cố Tri Ý cũng chuẩn một ít quà cáp cho hai nhà.
Toàn là đặc sản của tỉnh Liêu Ninh bên , dẫu cũng là tấm lòng.
Cương Tử đạp chiếc xe đạp của Cố Tri Ý. Khi đến thôn nhà họ Cố, Lưu Ngọc Lan đang ở nhà chăm sóc Lâm Tú Mai.
Lâm Tú Mai sinh một cháu trai, con của Cố Tử Lâm, lâu khi Cố Tri Ý lên đường nhập ngũ.
Vậy là Cố Tử Lâm, con thứ hai trong nhà, cũng con trai .
Dạo Lưu Ngọc Lan tâm trạng phơi phới, vui vẻ, gặp ai cũng tươi , chỉ mỗi việc ở nhà chăm sóc cháu trai là đủ vui .
Bà còn đỗi ngạc nhiên khi thấy Lâm Hiểu Lan đến.
“Hiểu Lan, con từ bộ đội về ? Này, vị khách là...?” Bà dường như đánh thấy chuyện gì đó bất thường, tò mò chằm chằm Cương Tử.
“ đó thím, cháu về hôm nay. Đây là yêu của cháu, Cương Tử.” Lâm Hiểu Lan ngượng nghịu, ấp úng giới thiệu với Lưu Ngọc Lan.
“Ối giời ơi, quá, quá! Cương Tử đúng ? Nào nào nào, mau nhà con!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lam-giau-o-thap-nien-70-tu-nu-xung-thanh-nu-chu/chuong-411.html.]
“Chào thím ạ. Chị dâu cháu dặn tụi cháu mang ít quà về biếu thím.”
Lưu Ngọc Lan đon đả chào đón hai nhà .
Thật sự bà ngờ tin Lâm Hiểu Lan nhập ngũ, mà mới đó tự tìm ý trung nhân đưa về mắt.
Con bé quả thật khéo léo, giỏi giang hơn hẳn đứa con gái nhà bà.
Bà xuống rót nước cho hai , đoạn hỏi: "Lần các cháu về là định tính chuyện trăm năm ?"
Trưởng bối nào mà chẳng quan tâm nhất đến chuyện đại sự của lũ trẻ. Vừa mới xuống bao lâu, Lưu Ngọc Lan sốt ruột hỏi han.
Lâm Hiểu Lan ngượng nghịu chẳng nên lời, vẫn là Cương Tử đỡ lời.
“Dạ đúng thím, cháu chuẩn về nhà thưa chuyện với cha , hai bên gia đình sẽ sang đây bàn bạc một chút.”
"Tốt, , ! Sớm thành gia lập thất cũng , cha hai đứa cũng sớm cháu bế bồng." Lưu Ngọc Lan tươi rói .
Sau đó bà hỏi Cương Tử quê quán thế nào, gia cảnh . Chờ Lưu Ngọc Lan hỏi xong xuôi, Lâm Hiểu Lan mới sực nhớ mà lấy quà Cố Tri Ý gửi về.
Miệng thì Lưu Ngọc Lan cứ làu bàu con bé Tri Ý tiêu pha hoang phí, nhưng trong lòng bà vui mặt.
Bà hỏi Lâm Hiểu Lan về tình hình công việc của những đứa trẻ trong đơn vị dạo thế nào.
Nghe Lâm Hiểu Lan kể rằng mấy đứa nhỏ trong quân ngũ đối xử với tình nghĩa, Lưu Ngọc Lan liền mỉm vui vẻ.
”Con bé thật tháo vát, nhanh nhẹn, tính cách như cũng việc cả.”
Ừm, đến Đại Bảo và Nhị Bảo, hai đứa nhỏ đó quả nhiên lanh lợi, ăn duyên.
Hai nán đôi chút mới dậy xin phép về.
Người nhà họ Cố hình như việc cả . Chỉ Lâm Tú Mai ở nhà trông nom con nhỏ.
Vừa mới mãn cữ, Lưu Ngọc Lan cũng cho cô .
"Ối chà, về sớm ? Vậy thì hai đứa đợi một lát, thím lấy chút dưa nhà muối , các cháu mang về nếm thử xem ."
Nếu ở trong thôn thứ gì nhiều nhất thì chắc chắn kể đến rau ngâm dưa muối.
Hai về nhà với hũ dưa muối mà Lưu Ngọc Lan đưa.
---