Mẹ mà , chẳng hai đứa sẽ còn ăn những bữa cơm ngon nấu nữa ?
Mấy ngày nay, Nhị Bảo Cố Tử Ý chăm bẵm, dày quen với của ngon vật lạ. Thằng bé bắt đầu cảm thấy những món ăn đây từng ăn chẳng khác gì đồ ăn cho lợn. Dù đồ ăn của lợn vị gì, nhưng chắc chắn là khó nuốt lắm!
Đại Bảo cũng quen với những bữa ăn ngon do Cố Tử Ý chuẩn . Giờ đây rời nhà một thời gian, nó cũng trở nên hụt hẫng kém. Cả hai em đều buồn bã vô cùng, đồng thời trong lòng còn âm thầm “ghi sổ” món nợ của cha vì “cướp mất” .
Cha ? Sao cha “giành” mất của chúng chứ? Đại Bảo (và Nhị Bảo) đúng là đáng thương hết sức!
Lâm Quân Trạch: “...”
Cố Tử Ý những suy nghĩ đang vòng trong đầu hai đứa trẻ. Cô chỉ thấy nét mặt buồn rười rượi và ánh mắt rưng rưng chực của chúng, khỏi cảm thán trong lòng.
Quả nhiên, cái bụng no ấm dễ cảm hóa lòng nhất. Mới mấy ngày mà hai nhóc quấn quýt, rời xa cô thế .
Cố Tử Ý xoa đầu hai đứa nhỏ, tiện tay vuốt ve mái tóc xoăn mềm như tơ của chúng.
Cô Tử Ý dịu dàng giải thích cho hai đứa: “Cha của các con thương , nên mới cần đến đó chăm sóc. Con thấy đấy, bình thường các con đùa giỡn, lỡ vấp ngã cũng đau điếng cả , nào?
cha thương nặng hơn các con té ngã bình thường nhiều, nên chăm sóc cho cha. Có như , cha mới nhanh chóng khỏe chứ, đúng ?”
Đại Bảo và Nhị Bảo Cố Tử Ý thì theo bản năng gật gù. Cha thương sẽ đau lắm, chỉ cần đến đó thì cha sẽ mau lành lặn thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lam-giau-o-thap-nien-70-tu-nu-xung-thanh-nu-chu/chuong-39.html.]
Thôi ! Dù cha cũng cần hơn hai nhóc, đành lòng cho cha “mượn” ! Trong lòng Nhị Bảo tự nhủ.
Thấy hai đứa nhỏ còn ý kiến gì nữa – mà dù cũng vô dụng thôi – lúc Cố Tử Ý mới yên lòng tiếp tục dùng bữa sáng.
Uống cạn chén sữa đậu nành, ăn hết một chiếc bánh ngô, Cố Tử Ý cũng thấy bụng lửng lơ.
Nếu ăn thêm một cái nữa khéo no căng bụng, vì cô nhanh chóng đặt bát xuống, ăn nữa. Khẩu vị của hai đứa bé cũng quá lớn, chỉ nửa cái bánh, một chén sữa đậu nành là thấy no tròn .
Cơm nước xong xuôi, Cố Tử Ý mang bát đĩa giếng nước rửa sạch sẽ.
Nếu tỉnh Liêu tàu chợ hơn một tuần lễ, Cố Tử Ý sẽ nuốt trôi đồ ăn tàu, mà thức ăn tự chuẩn dễ ôi thiu. Cô đang nghĩ nên mang theo món gì gọn nhẹ tiện dùng.
Trên tàu hỏa chật chội qua , thể tùy tiện lấy đồ trong gian riêng , vì nghĩ xem nên mang theo thứ gì thể dễ dàng cất giấu thể ăn no bụng. Lúc cô còn nghĩ nên mang theo cái gì thì Lâm tất tả sang nhà .
Bà bảo cha Lâm giấy đường cho Cố Tử Ý, lát nữa sẽ mang đến đây. Còn Lâm thì đến xem Cố Tử Ý cần giúp đỡ gì .
Bà cũng gửi ít đặc sản cho con trai, nhưng e Cố Tử Ý mang nặng nhọc, vả cô còn đang mang thai nữa.
“Mẹ, đến đúng lúc quá! Con đang băn khoăn nên mang gì lên tàu hỏa ăn đây!”
Thật Cố Tử Ý cũng chỉ vô tình buột miệng , ai ngờ Lâm mặt mày tươi rói, phấn khởi trả lời: “Lúc ăn tết nhà một ít thịt phơi khô, nếu thì con mang theo một ít lên tàu ăn! Còn bánh bột nướng, để nướng cho con mấy cái.”
---