Cô nhờ hệ thống khử sạch tác dụng của thuốc mê Tam Bảo, đảm bảo sẽ bất kỳ tác dụng phụ nào. Còn những vết bầm tím cũng hệ thống xóa một phần khi đặt chiếc bát phát sáng kỳ lạ .
Cô sờ mặt Tam Bảo, thằng nhóc hư . Thiếu chút nữa thôi là mất con . Nghĩ , lòng Cố Tri Ý vẫn còn sợ hãi khôn nguôi.
Bên , Lâm Quân Trạch bàn giao xong xuôi, cũng liền trở toa tàu.
Thấy Cố Tri Ý đang thẩn thờ Tam Bảo, bước tới, nhẹ nhàng ôm lấy cô lòng.
Cố Tri Ý chỉ nép vòng tay Lâm Quân Trạch, cả hai ai lời nào.
Cố Tri Ý vẫn còn sợ hãi, còn lòng Lâm Quân Trạch thì ngổn ngang bao nỗi. Dù sớm vợ đặc biệt, nhưng chỉ khi thấy Tam Bảo hôm nay, mới ý thức cô khả năng phi thường đến nhường nào.
Nãy giờ cứ mãi trăn trở, nếu vợ viên thuốc xóa ký ức , thì sẽ bảo vệ cô bằng cách nào đây?
Rốt cuộc, đám buôn thấy khả năng đặc biệt của Cố Tri Ý. Nếu chúng khai , liệu đủ năng lực để giữ an cho cô ?
Trước đây luôn tự cho tiến nhanh, nhưng mới vỡ lẽ. Năng lực của vẫn còn đủ, e rằng còn lâu mới đủ!
Với vị thế hiện tại của bản , khó bảo vệ Cố Tri Ý. Anh chỉ thể leo lên vị trí cao hơn nữa, mới mong che chở vợ con .
Đặc biệt là vụ của Tam Bảo , Cố Tri Ý mắt ngấn lệ nhưng cố nén , những vết bầm tím thằng bé. Lòng càng thêm day dứt khôn nguôi, tự trách bản bảo vệ chu cho con cô.
Lâm Quân Trạch hạ quyết tâm trong lòng, nhất định tận diệt băng nhóm .
Lâm Quân Trạch ôm chặt Cố Tri Ý lòng, khẽ khàng : “Vợ , xin em.”
Dứt lời, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Cố Tri Ý hiểu, đang tự trách vì bảo vệ cô và Tam Bảo chu .
chuyện vốn dĩ của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lam-giau-o-thap-nien-70-tu-nu-xung-thanh-nu-chu/chuong-333.html.]
Cố Tri Ý lắc đầu, tựa Lâm Quân Trạch, khẽ cất lời: “Lần là một tai nạn thôi, em từng thấy phụ nữ đó tàu một . Chính là em đến thăm ở đơn vị. Chỉ là lúc em còn mang thai Tam Bảo, nên em dám hành động thiếu suy nghĩ.”
Cố Tri Ý ngẩng đầu thoáng qua Lâm Quân Trạch, trong lòng chần chừ, nên với về “ gian” của .
Lâm Quân Trạch cúi đầu vẻ mặt do dự của Cố Tri Ý, chỉ liếc mắt một cái cô gì.
Có điều, ở đây lúc là nơi thích hợp để trò chuyện.
Thế nên dùng ngón trỏ đặt lên môi Cố Tri Ý, khẽ lắc đầu: “Anh đều cả, em cần . Sau ở đây, em cứ hạn chế dùng đến nó, kẻo ngày lộ ngoài.”
Sau cùng, còn ghé sát tai cô, khẽ thủ thỉ: “Anh sợ đủ sức che chở cho em.”
Cố Tri Ý lặng thinh.
Lời Lâm Quân Trạch lý. Hôm nay, nếu bộ châm cứu , cùng với viên thuốc mua từ gian, thì đó còn sẽ xảy chuyện gì nữa.
Đôi khi, cô suy nghĩ quá đỗi đơn thuần.
Hai chìm suy tư, cho đến khi tiếng của Tam Bảo đột ngột cắt ngang dòng suy nghĩ của họ.
Cố Tri Ý vội vàng dậy, ôm lấy Tam Bảo và nhẹ giọng dỗ dành thằng bé.
Chắc hẳn đêm nay thằng bé khiếp vía, nên dù bế lòng Cố Tri Ý nhưng vẫn nức nở thôi, lòng quặn thắt.
Lâm Quân Trạch để Cố Tri Ý dỗ dành con trai, còn thì cầm cái chậu thau con, lấy ít nước nóng.
“Tam Bảo ngoan, đừng nữa con! Mẹ ở đây , kẻ đánh cho chạy mất .” Cố Tri Ý trong gian phòng nhỏ hẹp, nhẹ giọng dỗ dành Tam Bảo.
Không Tam Bảo hiểu lời , tay thằng bé vịn chặt lấy mái tóc rối bời của Cố Tri Ý, tựa như đang xác nhận xem thật sự đang trong lòng .
---