Bây giờ gần cuối năm nên đến mua hàng Tết đông như trảy hội. Cố Tri Ý cảm thấy mấy chị em tới đây cũng khá sớm, nhưng lúc đến nơi thì xếp thành hàng dài dằng dặc, chen chúc kẽ hở . Phải chờ đợi mỏi cả chân, hơn nửa tiếng đồng hồ mới tới lượt Cố Tri Ý và Lâm Xuân Lệ.
Lúc , các loại bánh kẹo ngọt ngào chẳng còn bao nhiêu, chỉ một ít kẹo lạc và bánh trứng gà nên Cố Tri Ý quyết định hốt sạch cả hai thứ. Bởi vì gian riêng, Đại Bảo và Nhị Bảo giờ đều chẳng thiếu thốn bánh kẹo thứ gì, thế nhưng ngày Tết, khách khứa tấp nập, cũng chút quà bánh mà dọn tiếp đãi cho tươm tất nên Cố Tri Ý mua thêm chút kẹo cứng vị trái cây, đề phòng bất trắc.
Lâm Xuân Lệ cũng mua một chút kẹo cứng nhưng mua bánh trứng gà, dù thì thứ đắt đỏ, phiếu mua mới tậu , mà dân nông thôn, quanh năm suốt tháng cũng chỉ dành dụm dăm ba đồng bạc lẻ mà thôi.
Các bà thím đang xếp hàng phía đều ngấm ngầm thấy rõ mồn một động tác của Cố Tri Ý, nhưng vì vụ lùm xùm của bà Quế Hoa ban nãy, chẳng ai dám lớn tiếng, chỉ dám thì thầm to nhỏ vài câu lưng mà thôi. mà hâm mộ cũng vô ích, ai bảo nhà chồng là bộ đội cơ chứ? Dẫu cuộc sống trăm bề còn thiếu thốn, nhưng khoản tiền mặt nhà lính nhận đều đặn thì chẳng khi nào lo nghĩ. Đó là cái phúc ai cũng .
Sau khi mua bánh kẹo xong, Cố Tri Ý tới quầy thực phẩm ngó một lát. Thịt mỡ xẻ hết từ sớm, chỉ còn vài miếng thịt nạc cùng mấy dẻ sườn non. Cố Tri Ý mua hai cân thịt nạc và hai cân sườn, thấy lòng lợn thì cũng mua một ít. Mấy thứ mà đem về kho tàu thì đúng là chẳng còn gì bằng.
Mấy bữa , Lâm sang chơi, còn dặn dò cô tỉ mỉ, rằng ăn Tết nhất định sắm chút pháo tép về đốt cho vui cửa vui nhà. Vì , Cố Tri Ý còn cố ý tới tiệm bán pháo, mua loại pháo đốt thông dụng bấy giờ, ba hào một bó.
Vì là cùng đoàn của thôn, Cố Tri Ý thấy mua cũng tạm đủ liền dừng việc mua sắm. Ai nấy đều sắm ít đồ Tết, nhưng trong mấy chiếc sọt tre , lẽ chỉ sọt của Cố Tri Ý là đầy đặn và phong phú nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lam-giau-o-thap-nien-70-tu-nu-xung-thanh-nu-chu/chuong-252.html.]
Lúc trở về, ngang qua bưu điện, Cố Tri Ý còn ghé hỏi thăm xem thư của Lâm Quân Trạch . Trước giờ cô đều gửi thư tới bộ đội, cũng rõ bây giờ đang công tác ở nơi nào nữa. Không ngờ khi thực sự nhận một lá thư. Cố Tri Ý cầm lá thư tay, nụ cứ thế nở bừng môi.
Lâm Xuân Lệ chờ ở cửa, thấy cô như thì trêu chọc: “Xem ông Lâm nhà em hồi âm cho em , cái gương mặt rạng rỡ mà xem!”
“Đâu quá lời như chị Xuân Lệ !” Ngoài miệng nhưng trong lòng thấy ngọt ngào khôn xiết. Cố Tri Ý chồng hẳn đang bận nhiệm vụ, ngờ vẫn nhớ vợ ở nhà, trong lòng thấy vui sướng khôn tả.
Đoàn huyên náo trở về thôn Phúc Lâm. Cố Tri Ý về đến nhà, định đưa một ít đồ qua cho cha chồng thì Lâm từ chối thẳng thừng. Nhớ vụ lùm xùm vì mấy món ăn vặt bữa , Lâm liền thấy mấy thứ bánh kẹo bỗng chốc chẳng còn thơm tho gì nữa, nên khi Cố Tri Ý ngỏ ý đưa, bà dứt khoát từ chối ngay. Tuổi , còn ai tự rước việc nữa chứ?
Cố Tri Ý dường như cũng đoán bụng của chồng, liền : “Dạ, bao giờ qua chơi với Tam Bảo mà thấy đói bụng thì nhớ lấy ăn nhé.”
Mẹ Lâm mỉm liếc mắt cô một cái. Cái gì mà “chơi với Tam Bảo” cơ chứ? Thôi thì, đúng là bà cũng chỉ chơi với Tam Bảo thật. Từ lúc sinh tới giờ, đứa nhỏ Tam Bảo thực sự dễ nuôi, chính vì nên Lâm mới thích bé như .
Cố Tri Ý trở về nên Lâm cũng về nhà, thì thứ gì cũng đều lấy. Bà nghĩ, nhiều thứ thế phần cho cả nhà cơ chứ? Số tiền đều là do con trai út của vất vả kiếm , thể nào để mấy phòng mà hưởng lợi !
---