Người đàn ông trung niên bên cạnh trả lời rành rọt: “Báo cáo thủ trưởng, phát điện tín khẩn cấp ạ. Đoán chừng ngày mai gia đình sẽ thể nhận tin.”
Người đàn ông lớn tuổi khẽ gật đầu, khi dặn dò cấp cẩn thận chăm sóc cho giường bệnh xong thì mở cửa bước ngoài.
Chỉ còn đàn ông trung niên đó, khẽ thở dài một tiếng. Đáy mắt tràn đầy vẻ tiếc nuối và xót xa.
Lúc , đàn ông giường bệnh đúng lúc tỉnh dậy, dường như ánh nắng hắt chói mắt nên khép mi, một hồi lâu mới mở nữa. Anh thấy vị cán bộ trung niên cạnh giường thì khẽ lên tiếng gọi: “Đoàn trưởng.”
Bởi vì im lâu cất lời, lúc khi mở miệng, giọng khàn đặc như cát trong cổ họng. Vị cán bộ trung niên , ai khác chính là Trịnh đoàn trưởng Trịnh Quang Huy. Ông thấy bệnh tỉnh , liền bước lên phía , rót một cốc nước, cẩn trọng đút từng chút cho .
Mà đàn ông giường bệnh ai khác, chính là Lâm Quân Trạch, chồng quân nhân danh nghĩa của Cố Tri Ý.
Cả băng bó kín mít bằng băng gạc, chỉ để lộ đôi mắt sâu thẳm, sắc bén, chỉ cần đó, dám xem thường.
Lâm Quân Trạch uống vài ngụm, lúc mới vị cấp đang cạnh giường. Họ việc chung với nhiều năm, Trịnh đoàn trưởng là lãnh đạo nên chỉ cần liếc mắt một cái, ông lập tức hiểu ý tứ trong đôi mắt .
“Lần thương quá nặng, thể sẽ để một di chứng, cụ thể thế nào còn tùy thuộc mức độ hồi phục về của . dặn tiểu Vương đánh điện tín báo tin khẩn cho gia đình , để nhà đến chăm nom .”
Nói xong, ông liếc Lâm Quân Trạch đang giường, chỉ thấy khẽ cụp mi, chẳng rõ trong lòng đang ngẫm ngợi điều gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lam-giau-o-thap-nien-70-tu-nu-xung-thanh-nu-chu/chuong-20.html.]
Trịnh đoàn trưởng tiếp: “Cậu thành nhiệm vụ , may mắn quyết đoán trong giây phút hiểm nguy. Ý của cấp là sẽ giữ chức vụ cho , chờ đến khi nào khôi phục , sẽ chào đón trở đơn vị. Còn trong thời gian , việc quan trọng nhất của chính là tập trung dưỡng thương cho chóng bình phục…”
Ông dứt lời, Lâm Quân Trạch cũng hiểu .
Nếu hồi phục , cũng chỉ thể rời khỏi đơn vị, nơi mà hằng trân quý.
Nghĩ đến đây, Lâm Quân Trạch khỏi cảm thấy lòng trĩu nặng.
Trịnh đoàn trưởng thấy như thế cũng chỉ thể an ủi: “Bất kể thế nào, tổ chức sẽ bao giờ bỏ rơi một lính tận tâm cống hiến vì Tổ quốc. Giả như còn thể tiếp tục cống hiến cho đất nước, quốc gia cũng sẽ lo liệu chu cho về . Cậu nhanh chóng vực dậy tinh thần, hết là lo dưỡng thương cho thật .”
END
Lâm Quân Trạch đương nhiên cũng thấu hiểu lẽ , chỉ là trong khoảnh khắc đó, tâm trí vẫn mịt mờ, thể thông suốt.
Mà thủ trưởng đang đó, cũng thể cứ mãi chìm đắm trong nỗi đau thể xác vì vết thương mà nghĩ gì .
Một lúc , mới nhớ lời đoàn trưởng dặn dò, rằng họ điện tín về nhà báo tin, chẳng gia đình sẽ cử ai lên chăm sóc đây.
---