Chẳng mấy chốc, Nhị Bảo đặt cái xô xuống đất, cố tình chạy đến mặt Cố Tri Ý, mặt mếu máo than vãn: “Chà chà, con mệt quá ơi.”
Đoạn, thằng bé còn lắc lắc bàn tay múp míp tròn lẳn như củ sen, dáng vẻ nhỏ nhắn tinh quái khiến Cố Tri Ý nhịn mà bật .
Thằng Nhị Bảo quả là một tay diễn trò bẩm sinh! Ngày nào cũng bày trò mới để chọc .
Rốt cuộc, Cố Tri Ý đành tự xách chiếc thùng, còn hai đứa nhỏ thì cứ thế chạy nhảy tung tăng phía . Thỉnh thoảng chúng ngoan ngoãn dừng đợi , tạo nên một khung cảnh ấm áp đến lạ.
Đi một đoạn khá xa, khi bóng dáng biển cả mờ mờ hiện mắt, hai đứa nhỏ lập tức dang chân mà lao . Cố Tri Ý nhanh tay giữ chặt cổ áo, kéo chúng bên cạnh.
“Đi chậm thôi các con, lát nữa chúng sẽ tới nơi. Nhớ là chỉ chơi gần bờ, chỗ nước quá sâu, các con rõ ?” Cố Tri Ý cẩn thận dặn dò.
Lúc , tâm trí hai đứa nhỏ bay bổng cả biển lớn, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu lia lịa.
Nước biển rút xuống khá thấp, nhiều đứa trẻ lớn hơn đang lom khom cúi nhặt nào tôm, nào cua, và cả một ít sò hến nữa.
Cố Tri Ý dẫn hai em tìm một chỗ tảng đá lớn che khuất tầm , mới cho chúng chơi gần bờ.
Trước cô từng nhiều vụ việc lớn lơ đễnh, để mặc bọn trẻ sóng biển cuốn xa. Bởi , khi đặt chân đến bờ biển, đôi mắt Cố Tri Ý dám rời khỏi hai đứa con.
Cũng may hai đứa tuy hiếu động nhưng thể đến những nơi nước quá sâu. Cứ thấy nước chớm chạm tới bắp chân là chúng vội vã chạy ngược bờ.
Muốn bắt tôm thì cần giăng lưới ngoài biển, chứ tôm bờ cát thì tương đối hiếm hoi, cua thì nhiều hơn hẳn.
Cố Tri Ý bèn cùng hai đứa trẻ bờ cát nhặt cua con, còn cẩn thận dạy chúng cách bắt cua cho kẹp tay.
Mỗi khi nhặt một con, hai đứa nhỏ hớn hở khoe với Cố Tri Ý: “Mẹ xem , Đại Bảo nhặt một con nữa !”
Thế là, ba con họ bắt đầu thi nhặt cua. Cố Tri Ý nghĩ bụng, mỗi khi thủy triều rút xuống là vô vàn cua như , chẳng mấy chốc họ bắt nửa thùng.
“Thôi, nhặt thế đủ , chúng về nhà thôi nào.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lam-giau-o-thap-nien-70-tu-nu-xung-thanh-nu-chu/chuong-161.html.]
Cố Tri Ý đưa hai đứa nhỏ về nhà. Đại Bảo và Nhị Bảo vẫn còn thòm thèm, quyến luyến rời .
khi trông thấy hơn nửa thùng cua đầy ắp, chúng liền háo hức hỏi: “Mẹ ơi, đêm nay sẽ ăn cua chứ ạ?”
Khỏi , thằng nhóc Nhị Bảo tham ăn bắt đầu ứa nước bọt. Cố Tri Ý vốn dĩ chỉ dẫn hai đứa nhỏ chơi cho vui, nhưng ngờ bắt nhiều cua đến thế. Cô bèn nghĩ đến việc món chả cua cho bữa tối.
Bản cô đang kiêng cữ nên dám động đũa, nhưng thể biếu Lâm và ruột nếm thử hương vị đậm đà của biển.
Nghĩ là , về đến nhà, Cố Tri Ý liền đặt cua bắt ngâm trong nước muối pha chút rượu.
Ngâm đến khi những con cua say mèm, Cố Tri Ý mới mang chúng rửa thật sạch, đặt nồi hấp.
Đừng xem những con cua tuy lớn, nhưng bên trong chúng thật sự nhiều thịt và gạch cua béo ngậy.
Khi Cố Tri Ý mở nắp nồi, cô cạy một con, nếm thử một miếng nhỏ, ôi chao, ngon đáo để!
Dĩ nhiên, cũng chỉ là một miếng nhỏ mà thôi, Cố Tri Ý vẫn hiểu rõ những điều kiêng kỵ của phụ nữ khi mang thai, bèn đặt cua sang một bên.
Quyết định sẽ bữa tối .
Bữa cơm tối dứt khoát chỉ món cơm rang trứng giản dị.
Cố Tri Ý quả thực thể nghĩ món nào cầu kỳ hơn, dù thì nguyên liệu nấu ăn bên ngoài cũng hạn, nấu thịt cá gì đó cũng đành chịu.
Thật cứ tiếp tục như thế cũng là biện pháp lâu dài. Cố Tri Ý cũng trăn trở điều : nếu thật sự chung sống lâu dài với Lâm Quân Trạch,
Vậy thì cô thể để lộ bí mật về “ gian riêng” của , trừ phi cô chẳng còn cần dùng đến những thứ trong đó nữa.
Song ngẫm , điều quả là chuyện thể nào!
Có “ gian” mà dùng thì khác nào tự dối gạt bản chứ?
---