Làm Giàu Ở Thập Niên 70: Từ Nữ Xứng Thành Nữ Chủ - Chương 100

Cập nhật lúc: 2025-09-08 07:58:32
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hai đứa nhỏ phía xe đạp, thỉnh thoảng vang lên tiếng reo hò phấn khích ngớt: "A a a ~ Chú Cương Tử, nhanh hơn chút nữa ạ!"

Khi Cố Tri Ý Đại Bảo ở yên xe, cô chợt nhớ về thuở bé của . Hồi còn nhỏ, cô cũng từng sống ở vùng thôn quê, và những chiếc ghế trúc đơn sơ buộc yên xe đạp chính là 'chỗ ' quen thuộc của bọn trẻ con.

Những chiếc ghế đó thường thêm hai miếng kê chân nhỏ hai bên, giúp đứa trẻ thoải mái đặt chân mà lo vướng nan hoa, cũng sợ gặp nguy khi xe đổ.

Nghĩ , Cố Tri Ý liền bước nhà, vội phác lên giấy hình dáng chiếc ghế đơn sơ mà cô vẫn còn nhớ mồn một trong ký ức, ngước Lâm Quân Trạch, cất lời hỏi:

"Em một cái ghế tựa để gắn yên xe đạp, ?"

Lâm Quân Trạch đón lấy bản vẽ thô sơ từ tay Cố Tri Ý, thoáng qua.

May mắn , Cố Tri Ý vốn là óc thiết kế, nên dù nét vẽ còn nguệch ngoạc nhưng Lâm Quân Trạch vẫn dễ dàng hình dung hình dáng chiếc ghế. Anh cầm bản vẽ, lật lật xem xét đôi ba gật đầu :

"Chắc là khó, sẽ nhờ mấy em trong họ kiếm ít vật liệu về."

Nghe Lâm Quân Trạch khẳng định, Cố Tri Ý cũng nhẹ nhõm gật đầu, lòng thầm yên .

Ở thời điểm , những chiếc ghế đó bằng sắt thép như mà chủ yếu chế tác từ tre, trúc.

Bởi , vùng nông thôn nhiều tre trúc, nhà nào cần vật liệu gì cứ núi dọc bờ sông mà chặt về dùng, còn sinh sôi nhanh, chẳng mấy mà xanh trở .

Từ tre trúc, thể đủ thứ vật dụng trong nhà: đan thành rổ, rá, mẹt, thúng, ki hốt rác, thậm chí là chõ hấp bánh bao, bánh cao lương.

Cố Tri Ý nghĩ, nếu ghế xe đạp cho bọn trẻ, thì tiện luôn một chiếc xe lăn cho Lâm Quân Trạch?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lam-giau-o-thap-nien-70-tu-nu-xung-thanh-nu-chu/chuong-100.html.]

Như , Cương Tử trở về , Lâm Quân Trạch cũng thuận tiện hơn.

"Hay là nhờ các chặt thêm nhiều trúc một chút, đến lúc đó tiện thể luôn cho một chiếc xe lăn."

Ban đầu Lâm Quân Trạch định từ chối, nhưng nghĩ đến cảnh Cương Tử vắng, cũng chống nạng, mệt bất tiện. Hơn nữa, Cố Tri Ý đang mang thai, dìu đỡ sẽ càng thêm vất vả. Thế nên, một chiếc xe lăn quả là tiện dụng hơn nhiều. Bởi , liền gật đầu đồng ý.

"Được thôi, lát nữa sẽ thưa với cha một tiếng."

Cố Tri Ý thấy đến giờ dùng bữa trưa, bèn định nấu chút chè đậu xanh cho giải nhiệt. Cô lấy đậu xanh nhờ Lâm Quân Trạch rửa giúp, còn cô thì bếp, xách một chiếc nồi đất đen bóng.

Chiếc nồi đất trong nhà vốn dĩ khá nhỏ, nên Cố Tri Ý liền gian riêng, lấy một chiếc nồi đất lớn hơn. Đường trắng thì hôm qua Cương Tử mua một ít .

Chè mà thiếu đường thì còn ! Chỉ điều, bây giờ nhà nào cũng coi đường, dầu ăn quý như vàng, ai nỡ bỏ bấy nhiêu đường trắng để nấu một nồi chè như Cố Tri Ý lúc .

Đậu xanh rửa sạch, Cố Tri Ý ngâm trong nước một chốc. Vừa lúc , Cương Tử chở Đại Bảo và Nhị Bảo về. Hai đứa nhỏ dù xuống xe nhưng vẫn còn nuối tiếc, chơi thêm. Vừa thấy Cố Tri Ý đang rửa nồi đất, Nhị Bảo lon ton chạy bên :

"Mẹ ơi, nấu món gì ngon ạ?"

Thằng bé Nhị Bảo bé tẹo, nhưng với chuyện ăn uống, dường như trời phú cho cái mũi một sự nhạy bén đặc biệt, hơn hẳn lớn.

Vừa thấy Cố Tri Ý rửa nồi đất, bên cạnh đậu xanh, nhanh nhảu đoán ngay đang chuẩn món ngon.

Cố Tri Ý cố ý trêu bé, chẳng chịu năng gì. Lâm Quân Trạch kề bên cũng hùa trêu chọc: "Mẹ cho cha ăn đó, các con chẳng phần nào ."

Ai ngờ lời dứt, Nhị Bảo lập tức trừng mắt Lâm Quân Trạch, miệng nhỏ chu phụng phịu: "Cha hư!"

---

Loading...