"Được, !"
Nghe Thẩm Bích Thấm , Thẩm Đại Võ cũng yên tâm phần nào, ông cẩn thận trùm kín chăn cho Thẩm Triệu thị, đó lập tức ôm bà sang nhà trưởng thôn mượn xe ngựa.
"Đến trấn , Thẩm Bích Thấm dẫn Thẩm Đại Võ thẳng đến Hồi Xương đường của Trần đại phu, thế nhưng Trần đại phu ở đây, trùng hợp là học trò của ông cũng đến nhà khám bệnh, trong tiệm chỉ còn một tiểu d.ư.ợ.c đồng.
"Trân đại phu khi nào trở về ?" Thẩm Bích Thấm vội hỏi.
"Tiên sinh ngoài với hai vị công t.ử phận tâm thường, chỉ sợ sẽ chỉ một lát về ." Dược đồng rõ tình hình thực tế.
"Vậy bây giờ? Nương của bệnh nặng như . Tiểu đại phu, là ngài thử xem bệnh cho nương của tai" Thẩm Đại Võ thử tất cả cách khi tuyệt vọng, ông nắm lấy tay tiểu d.ư.ợ.c đồng, mặt hiện đầy vẻ lo lắng.
"Không , chỉ là bốc t.h.u.ố.c mà xem bệnh. Thấy các ngươi gấp như , là đến "Quý Nhân đường" ! Chỉ cần rẽ trái ở con đường phía là đến nơi ." Cuối cùng d.ư.ợ.c đồng cũng đành lòng nên ngẫm nghĩ một lúc thì chỉ đường cho Thẩm Bích Thấm.
"Thật sự cảm tạ tiểu ca. Đại Võ thúc, chúng nhanh thôi!" Thẩm Bích Thấm cảm ơn tiểu d.ư.ợ.c đồng , tiếp tục dẫn theo mấy họ đến Quý Nhân đường.
Đến cửa Quý Nhân đường, cảm giác đầu tiên của Thẩm Bích Thấm chính là quá cao cấp.
Y quán trang hoàng quá , bề ngoài lớn, chỉ phí xem bệnh ở đây thế nào cũng thể nghĩ . Thế nhưng bây giờ lúc cân nhắc đến vấn đề tiền bạc, Thẩm Bích Thấm cũng suy nghĩ nhiều, nàng lập tức dẫn bên trong.
Chú thích.
(1) Cốc vũ: Một trong hai mươi bốn tiết trong năm, 19, 20, 21 tháng tư.
"Các ngươi đang cái gì thế hả?"
Nhìn thấy mấy Thẩm Bích Thấm , một d.ư.ợ.c đồng bên trong lập tức bước đến, ánh mắt tràn đầy sự thăm dò về phía mấy họ.
Ánh mắt như khiến cho Thẩm Bích Thấm cảm thấy khó chịu. "Yêm... Nương của yêm bệnh, cần đại phu khám cho... khám cho." Đây là đầu tiên Thẩm Đại Võ đến một nơi sang trọng và quý phái như , hoảng đến mức lắp.
"Khám bệnh thì , nhưng mà mấy bạc ? Ở chỗ của chúng , khi khám bệnh trả phí đăng ký một lượng bạc." Giọng điệu của d.ư.ợ.c đồng uể oải .
"Cái gì, một lượng bạc?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lam-giau-cuoc-song-dien-vien-cua-nong-nu/86.html.]
Nghe thấy khám mất một lượng bạc, Thẩm Đại Võ lập tức sững sờ, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng về phía Thẩm Triệu thị khuôn mặt đỏ bừng đang run rẩy trong lòng , lấy nhiều bạc như chứ!
"Chúng sẽ đưa cho ngươi một lượng bạc, nhưng khám bệnh , lập tức lấy bạc."
Mặc dù nàng cảm thấy hài lòng với thái độ của d.ư.ợ.c đồng mặt , nhưng bây giờ cũng lúc để truy cứu chuyện , Thẩm Bích Thấm kìm nén sự tức giận trong lòng tiến lên .
"Ái chà, giọng điệu của tiểu cô nương thật khá lớn đấy, tiên khám bệnh, nhỡ khi khám xong các ngươi đưa bạc thì , đưa bạc , lấy bạc sẽ khám bệnh cho các ngươi." Vẻ mặt của d.ư.ợ.c đồng tràn đầy khinh thường về phía Thẩm Bích Thấm.
"Được, cha, Đại Võ thúc, hai đợi ở đây một chút nhé, con sẽ trở ngay." Thẩm Bích Thấm xong một câu liền chạy ngoài.
Chuyện quan trọng nhất bây giờ là chạy chữa cho Thẩm Triệu thị , việc gì thì đợi khi Thẩm Triệu thị hết bệnh , hơn nữa đối phương cũng chỉ là một d.ư.ợ.c đồng hám tài mà thôi, cần thiết xảy tranh chấp với gì.
"Trọng Thành , Thấm Nhi định lấy bạc, đó chính là một lượng bạc đấy!" Nhìn thấy Thẩm Bích Thấm chạy ngoài, Thẩm Đại Võ lo lắng về phía Thẩm Thủ Nghĩa.
"Đại Võ, đừng lo, giao cho Thấm Nhi là ." Thẩm Thủ Nghĩa vỗ vai an ủi Thẩm Đại Võ, ánh mắt tràn đầy vui mừng bên ngoài.
Kể từ lúc Thẩm Thủ Nghĩa đề nghị phân gia, Thẩm Bích Thấm hết chuyện với trong nhà, cho nên trong gia đình đều Thẩm Bích Thấm bây giờ chính là một phú bà nhỏ, kho bạc nhỏ của riêng .
Trong tay tiền cũng cảm thấy yên lòng hơn, bởi vì tiền đó của Thẩm Bích Thấm, cả nhà họ đều thêm hy vọng cuộc sống, cho nên lúc việc cũng tràn đầy nhiệt tình.
Một lát , Thẩm Bích Thấm mang tiền đến, nãy khi nàng đến tiền trang kiểm tra kho bạc của , phát hiện trong kho bạc của thêm 8 lượng bạc, vì để đồ phòng tình huống bất ngờ gì, Thẩm Bích Thấm trực tiếp lấy 10 lượng bạc .
Nhìn thỏi bạc trong tay, ánh mắt của gã d.ư.ợ.c đồng về phía Thẩm Bích Thấm lập tức đổi, ánh mắt ngừng quét qua quét mấy họ, đôi mắt nheo lóe lên một tia sáng yếu ớt.
Phồn hoa như mộng lưu quang tận.
"Thấm Nhi, thúc cảm ơn cháu." Nhìn thấy Thẩm Bích Thấm lấy bạc , hai mắt Thẩm Đại Võ lập tức đỏ hoe.
"Đại Võ thúc, thúc là của cha cháu, Triệu nãi nãi yêu thương cháu như , còn thiết hơn cả nãi nãi ruột, cho nên cần lo lắng chuyện ."
Sau khi an ủi Thẩm Đại Võ xong, nàng mới sang về phía tên d.ư.ợ.c đồng , lạnh lùng : "Bây giờ thể dẫn chúng gặp đại phu chứ."
Nàng thích ánh mắt tràn đầy sự tính kế của gã d.ư.ợ.c đồng .
"Tất nhiên là , các theo ."