" , Tuyết Nhi chuyện , tiên nên giấu nàng , nàng là đơn thuần, nếu những chuyện quá sớm cũng là chuyện gì ."
Phùng lão mở miệng nhắc nhở: "Tránh cho đến lúc đó, cả ngày đều hoảng loạn."
"Vâng, cháu ." Lâm Chấn gật đầu hiểu.
Thẩm Bích Thấm thư cho Lý Ngôn Sanh, đồng thời cũng thư cho Thẩm Thủ Nghĩa đang ở phủ Chương Châu, nàng thông báo tin thai, đồng thời hy vọng Thẩm Thủ Nghĩa và Thẩm Lâm thị thể đến đây vì nàng.
Hành động của Thẩm Bích 'Thấm cũng đơn giản vì gặp phụ mẫu của mà vì để Thẩm Thủ Nghĩa thể kịp thời nhận tổ quy tông.
Lúc cách thời gian Diêm Tùng áp dụng âm mưu của xa nữa, Thẩm Thủ Nghĩa chính là hoàng t.ử chính thống, nhất định xuất hiện kịp thời mới .
Nếu , một khi chậm trễ, chờ cho những phiên vương kịp phản ứng, Thẩm Thủ Nghĩa kế thừa đế vị chỉ sợ sẽ vô cùng khó khăn.
Sáu ngày ở phủ Chương Châu.
"Đến , Thấm Nhi gửi thư về."
Cầm thư Thẩm Bích Thấm gửi về, tất cả ở Thẩm gia đều cực kỳ vui mừng. Từ khi Thẩm Bích Thấm đến kinh thành, hai phụ mẫu vẫn gặp khuê nữ, họ luôn mong đợi nữ nhỉ gửi thư về nhà.
"Mau xem thử bên trong gì?"
Người một nhà vây , tất cả đầu trông chờ nội dung trong thư.
"Đừng thúc giục, đang xem đây ?"
Thấy thúc giục, Thẩm Lâm thị tức giận một câu, đó vui vẻ xem thư.
Người Thẩm gia đều , ngoại trừ Thẩm Thủ Nghĩa đều chuyện quan trọng . Dưới tình huống, chuyện trong nhà luôn để Thẩm Lâm thị chủ nên đương nhiên ai dám tranh với bà để xem thư.
"Nàng gần đây ở kinh thành xảy nhiều việc nhưng cuối cùng đều giải quyết thỏa, buôn bán của hai cửa hàng cũng cực kỳ ."
Thẩm Lâm thị xem với : "Tiếp theo, nàng còn nàng mang thai, bảo và phụ các con cùng đến kinh thành..."
"Phụt!"
"Mang thai?"
Nghe đến đây chỉ Thẩm Lâm thị mà những khác cũng sửng sốt, riêng Thẩm Trí Viễn phun cả nước mới uống .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lam-giau-cuoc-song-dien-vien-cua-nong-nu/786.html.]
"Nương, ai mang thai? Là nhị tỷ đúng ?" Thẩm Trí Viễn quệt miệng, mặt còn hết ngạc nhiên.
"Không... Không ..."
Thẩm Lâm thị cũng ngơ ngác, bà thư một nữa, đó ngẩng đầu lên, mặt lộ vẻ mờ mịt hiểu gì nhưng vẫn khẳng định: "Là... Là... Thấm Nhi mang thai, còn m.a.n.g t.h.a.i hơn ba tháng."
"Xoảng..."
Phồn hoa như mộng lưu quang tận.
Chén trong tay của Thẩm Trí Viễn rơi xuống mặt đất, mặt mày chấn động, năng cũng lộn xộn: "Chuyện ... Chuyện ... Mộ... Mộ Dung đại ca và ngũ còn ... Làm thế nào..."
"Ôi, hai họ đều là trẻ tuổi, củi khô dễ bốc cháy, chuyện mới lạ."
Bên Thẩm Thủ Nghĩa im lặng lâu, lúc mới thở dài một tiếng: "Cũng may hôn sự của chúng Hoàng thượng tứ hôn, miệng vàng lời ngọc, khó biến cố nên chuyện cũng hợp lý."
" , chúng thành , chuyện cũng quan trọng, hài t.ử mới quan trọng nhất. '
Bên Thẩm Lâm thị tỉnh táo , đó cũng tán thành : "Thấm Nhi thư chúng đến kinh thành, thể thấy tình hình lúc . Lúc nữ t.ử m.a.n.g t.h.a.i cảm xúc thường định, hơn nữa Tiểu Húc ở bên cạnh, thấy chúng vẫn nên nhanh chóng đến kinh thành thăm nữ nhi thì hơn."
"Phụ , nương, hai thật sự quá... quá dung túng ngũ !"
Thấy thái độ cởi mở của Thẩm Thủ Nghĩa và Thẩm Lâm thị khiến Thẩm Trí Viễn trợn mắt há mồm. Bình thường phụ mẫu thấy nữ nhi của chuyện như , chắc chắn họ sẽ tức giận mà trách mắng thôi.
Vì phụ mẫu nhà ... Nhẹ nhàng như ?
"Thế nào? Đó chính là ruột thịt của cháu, lễ nào bây giờ cháu ghét bỏ nàng?"
Không ngờ Thẩm Trí Viễn dứt lời thì cổ hủ nhất là Lâm Bác Văn lên tiếng giúp cho Thẩm Bích Thấm, ông còn bất mãn trừng mắt Thẩm Trí Viễn.
Lần Thẩm Trí Viễn càng cảm thấy uất ức hơn.
"Không ạ, cháu dám, cháu chỉ cảm khái mà thôi. Ngũ là ruột thịt của cháu, cháu ghét bỏ nàng?"
Thấy cả Lâm Bác Văn cũng là thái độ như thế, Thẩm Thủ Nghĩa dám thêm một câu nào nữa, bằng thể chịu sự giáo d.ụ.c tư tưởng từ cả nhà của mất.
Thật khi đối diện với phản ứng thế của trong nhà, Thẩm Trí Viễn vẫn thể hiểu , dù thì từ đến nay, Thẩm Bích Thấm việc gì cũng giống bình thường cho nên khả năng tiếp nhận việc nàng cũng cực kỳ cao. Thế nhưng trái , nếu hôm nay kết hôn mà t.h.a.i là Thẩm Bích Tuyết, chỉ sợ thái độ của họ khác tồi.
Ôi, chỉ thể giữa và vẫn khác biệt về đãi ngộ... Hơn nữa còn cách cực kỳ lớn!
"Từ đến nay tính tình ngũ nha đầu đều mạnh mẽ, thư bảo chúng đến kinh thành, chắc chẵn tình hình bên đó lắm, vì các con cũng đừng chậm trễ, nhanh chóng lên đường !" Lâm Bác Văn bên ân cần lên tiếng thúc giục.