Thẩm Bích Thấm ngoảnh mặt ngơ những lời mắng nhiếc đẳng , mắng một chút cũng thiếu miếng thịt nào, ai thích mắng thì để kẻ đó mắng , mắng mệt thì sẽ tự dừng thôi.
"Cái con tiện nhân đáng c.h.ế.t ..."
"Nhị cô, thế? Ai khiến nhị cô tức giận như ?" Bà chủ béo đang mắng c.h.ử.i thì một cô gái trẻ búi tóc phụ nhân mặc áo màu hồng từ đường đến, đến mặt bà liền lên tiếng quan tâm hỏi.
"Là vợ của Tam Thủy , cháu , cái con tiện nhân ..." Nhìn thấy đến, bà chủ béo lập tức hùng hổ kể chuyện cho nàng .
"Người găng tay là một tiểu cô nương ?" Người phụ nữ trẻ lộ vẻ kinh ngạc .
"Nó thừa nhận, nhưng nhị cô cảm thấy chắc chắn là nó, găng tay của 'phường thêu Cát Tường' là khi con tiện nhân đó xuất hiện, gì chuyện gì trùng hợp đến mức chứ." Bà chủ béo thở phì phò .
"Vâng, nếu đúng như lời nhị cô thì chắc chắn là ."
Người phụ nữ áo hồng gật đầu, đó cau mày về phía bóng lưng của Thẩm Bích Thấm, : "Không hiểu tại , cháu luôn cảm giác cái cô gái nhỏ trông quen."
Nếu như quyết định nấu ăn trong túp lầu tranh ở núi, thì nàng mua thêm một dụng cụ nấu ăn, cho nên Thẩm Bích Thấm dẫn mấy tú nương mua đồ dùng .
Đầu tiên Thẩm Bích Thấm mua cuốc , khi nàng một cái cuốc giá 120 văn, điều khiến cho Thẩm Bích Thấm hít một thật sâu.
Tiền lương của một công trong một ngày đến 20 văn, chẳng trách những nông dân đa đều sống trong cảnh nghèo khó, bởi vì thứ quá đắt đỏ.
Sau đó Thẩm Bích Thấm mua một nồi sắt nhỏ để nấu ăn, tiêu hết hơn 40 văn, một chiếc thìa sắt để xào rau, hết 30 văn, sáu bát sứ thô hết 24 văn, một con d.a.o phay hết 30 văn, mà một cái chiếu bằng lau sậy hết 15 văn.
Để mua đầy đủ hết tất cả các thứ, Thẩm Bích Thấm chỉ tổng cộng 259 văn, nàng cúi đầu túi tiền xẹp của , Thẩm Bích Thấm cảm thấy quá đau đớn, tiền thực sự tiêu quá nhanh!
Sau khi mua xong hết tất cả các thứ, ba tú nương giúp Thẩm Bích Thấm chuyển đồ lên xe ngựa, bởi vì đồ vật là do ba tú nương chuyển lên, cho nên nhờ xe cũng hề nghĩ chúng là của Thẩm Bích Thấm.
Trong nhà của Thẩm Bích Thấm tất nhiên chỗ để cho ba tú nương ở, khi trở thôn, Thẩm Bích Thấm xin nhà trưởng thôn cho ba họ ở với lý do là vì ba họ trong núi tìm thuốc.
"Ở nhờ cũng , nhưng mà trong nhà chỉ còn một phòng khách, ba ở lẽ chật." Phu nhân của trưởng thôn chút ngại ngùng .
"Đại nương, ạ, chúng chỉ ở ba ngày thôi, chỗ ở thấy cảm ơn trời đất , thật sự cảm ơn thím nhiều." Tú nương tên Mai Hương nắm lấy tay vợ của trưởng thôn cảm ơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lam-giau-cuoc-song-dien-vien-cua-nong-nu/71.html.]
"Nương, nương thể tùy tiện để cho ở nhà chúng như chứ, như thì thức ăn trong nhà cũng đủ." Phu nhân của trưởng thôn còn kịp lên tiếng, con dâu của trưởng thôn, vợ Thẩm Quý vui .
Ý tứ rõ ràng, nếu giữ ở nhà thì sẽ tốn thức ăn.
"Người đàn bà , con đang gì thế hả, cũng chỉ ở ba ngày thôi, con thử thêm một câu nữa xeml" Nghe những lời của vợ Thẩm Quý, sấp mặt của phu nhân trưởng thôn lập tức tối sâm .
"Vị phu nhân cần lo, một lượng bạc coi như là phí thức ăn trong ba ngày của chúng , cô thấy ?
Đối với những lời của vợ Thẩm Quý, tú nương tên Mai Hương cũng hề phật lòng, mặt vẫn ở nụ tươi đặt một lượng bạc lên bàn.
"Ôi chao, nhắc đến tiền bạc gì, thật là hổ, ba cứ yên tâm ở đây, đường mệt mỏi đúng , lập tức thu dọn phòng cho ."
Phồn hoa như mộng lưu quang tận.
Nhìn thấy bạc, hai mắt của vợ Thẩm Quý lập tức bừng sáng, miệng thì lấy lý do, nhưng nhanh chóng cầm lấy bạc bàn, khi c.ắ.n một cái để thử thật giả xong, liền lập tức nhét trong ngực, đó mới tỏ vui vẻ chạy dọn phòng cho khách.
"Ngươi bà nương , mau trả bạc ..." Lần phu nhân trưởng thôn thật sự tức giận , dậy chạy theo vợ Thẩm Quý để lấy bạc, cái phụ nữ kiến thức hạn hẹp , thật là quá mất mặt mài
"Đại nương, bạc thím nhất định nhận, nếu chúng cũng yên tâm ở đây." Mai Hương dịu dàng tiến lên nắm chặt lấy tay của phu nhân trưởng thôn.
"Thật là... ôi... cái ... Nếu đưa tiền thì yêu cầu gì thể trực tiếp với bà già , cần khách sáo." Thấy Mai Hương kiên trì như , cũng còn vẻ gì là vui, phu nhân trưởng thôn cũng từ chối nữa.
Như , đều vui vẻ, bà vị tú nương cũng yên tâm ở nhà trưởng thôn.
“Tứ , nảy mầm , nảy mâm !" Thẩm Bích Thấm mới về đến nhà, Thẩm Kỳ Viễn nắm lấy tay nàng vui vẻ .
"Hả?
Lúc đầu Thẩm Bích Thấm lời còn chút hiểu, nhưng đó chợt nhớ điều gì, vẻ mặt kinh ngạc : "Ý của là, ớt nảy mầm?”
"Ừm ừm, một mầm cây nhỏ xinh xinh!" Thẩm Kỳ Viễn giống như gà mổ thóc liên tục gật đầu, về mặt mũm mĩm trông thật đáng yêu.
"Thật quá, xem." Sau khi câu trả lời xác nhận, Thẩm Bích Thấm lập tức chạy đến nhà của Thẩm Đại Võ.