Thấy Thẩm Thủ Nghĩa lời nào, Trần Lãng T.ử càng đắc ý, thái độ càng phách lối: "Nếu tước gia cách nào chứng minh phận sát thủ của Trương Tuyền thì Phương tri huyện nhanh chóng thả ông chủ Âu ! Ông chủ Âu là bận rộn, công việc nhiều, cũng thời gian ở đây phung phí với các ngươi."
"Không sai! Trung Nghĩa bá, thấy trong nguyện ngươi khác che mắt, chỉ cần ngươi đồng ý giao cho Diêm phủ xử trí, sẽ tính toán chuyện hôm nay với ngươi, chia tay trong vui vẻ, thế nào?"
Bây giờ nắm chắc phần thẳng trọng tay, Âu Tất Tiến yên tâm nhưng cũng nếu chuyện tiếp tục điều tra nữa thì sợ rằng sẽ giấu diếm bao lâu nên nhất vẫn nhanh chóng trở kinh thành.
Vì tuy trong lòng chỉ mượn cơ hội khiến mấy Trung Nghĩa bá rơi đài nhưng vì suy nghĩ cho đại cục, nên nhanh chóng kết thúc vụ kiện cáo vẫn hơn.
"Đại nhân, tiêu nhân đều thật! Tuyệt đối hề giả dối, mong đại nhân minh xét!"
Nghe Âu Tất Tiến , Trương Tuyền lập tức luống cuống. Tất nhiên rõ Âu Tất Tiến thế nào, hẳn sợ trở thành con cờ vứt bỏ nên c.ắ.n răng, dập đầu la lớn: "Tiểu nhân thể tự chứng minh phận của ."
Trương Tuyền vô cùng rõ ràng tác dụng hiện nay của là chứng minh phận sát thủ của , nếu thì cũng còn giá trị gì nữa, đến lúc đó Âu Tất Tiến sẽ thoát tội, cho dù Thẩm gia buông tha cho thì Âu Tất Tiến tuyệt đối sẽ dung tên phản đồ là hẳn.
Vì chỉ thể với các ở đó.
"Ồ, ngươi xem!" Nghe Phương tri huyện Trương Tuyền trầm giọng .
"Thảo dân và các sát thủ do Âu Tất Tiến tự huấn luyện , đều dấu ấn đầu rắn, vị trí bên lưng trái." Trương Tuyền dứt lời lập tức cởi bỏ áo xuống.
Quả nhiên lưng một dấu ấn đầu rắn đang giương nanh múa vuốt vô cùng dữ tợn.
"Hừ, cho dù ngươi dấu ấn thì thể chứng minh cái gì? Có thể chứng minh ngươi là thích khách chứng minh ngươi là thích khách do Diêm thị phái đĩ?"
Âu Tất Tiến thản nhiên dấu ấn , mặt vẫn bình tĩnh như thế, chút manh mối nào, thậm chí còn nhạo : "Thật sự buồn vô cùng."
"Ngày thường các sát thủ như thảo dân đều ở bên mật thất trong Diêm phủ, đại nhân chỉ cần phái đến đó, chắc chẵn sẽ bắt cùng dấu ấn thế giống như thảo dân."
Phồn hoa như mộng lưu quang tận.
Trương Tuyền thành thật : "Như thảo dân cũng thể chứng phận của ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lam-giau-cuoc-song-dien-vien-cua-nong-nu/678.html.]
"Ngươi..."
Nghe sắc mặt Âu Tất Tiến tái , chỉ ước gì thể bước lên đạp cho Trương Tuyền c.h.ế.t nhưng còn miệng Trần Lãng T.ử ngăn .
"Ông chủ Âu, yên tâm đừng vội! Ngài cần tức giận vì tặc nhân những lời gian dối như thế!" Trần Lãng T.ử vỗ vai Âu Tất Tiến, cho một ánh mắt trấn an.
Thấy hành động của Trần Lãng Tử, tuy Âu Tất Tiến vẫn còn lo lắng nhưng vẫn cố gắng kìm chế, thế nhưng sắc mặt thì cực kỳ khó coi.
Bởi vì Trương Tuyền là sự thật, bình thường các sát thủ đầu việc mờ ám nên luân phiên nghỉ ngơi, vì nếu lúc đến đó tất nhiên sẽ thể bắt ngay tại trận , đến lúc đó thật sự hết đường chối cãi.
"Ông chủ Âu, ngươi thấy thế nào?"
Âu Tất Tiến cố gắng kìm chế chính nhưng vẫn vị Phương tri huyện manh mối. Phương tri huyện mừng thầm, ông trầm giọng chất vấn Âu Tất Tiến.
"Gần đây học trò vẫn một mực ở Diêm phủ cũng thấy chuyện gì bất , tất nhiên cây ngay sợ c.h.ế.t , ông chủ Âu từng gì nên đương nhiên sợ, đại nhân cứ việc đến lục soát."
Âu Tất Tiến còn kịp trả lời thì Trần Lãng T.ử nhanh chóng bước lên : " chúng rõ, nếu khi lục soát mà thấy thì đại nhân sẽ ăn thế nào với ông chủ Âu? Phải rằng hành động của đại nhân ảnh hưởng lớn đến danh dự của Diêm thị."
Trần Lãng T.ử tự tin như là vì khi đến đây Diêm quản gia bên kể rõ chuyện, thấy Âu Tất Tiến đưa vội vàng như nên đoán việc sơ sót, vì vội vàng bảo Diêm quản gia xử lý cho xong chuyện.
Từ đến nay Diêm quản gia cũng một nhân vật đơn giản, nếu thì một mực giữ ở quản gia cho Diêm phủ ở phủ Chương Châu , từng d.a.o động.
Vì Trần Lãng T.ử nhắc nhở, ông nhanh chóng đổi hết tất cả đồ vật bất lợi ở trong Diêm phủ, tất cả đều xử lý sạch sẽ, bao gồm cả tâng hầm .
Nếu lúc đến đó thể thấy cũng chỉ là mấy gian nhà kho cất đồ vật cũ mà thôi.
Trừ cái đó , để phòng ngừa ngoài ý ông cũng phân phó xử lý nhà của các sát thủ . Các sát thủ c.h.ế.t nên tất nhiên Diêm phủ sẽ tiếp tục nuôi những kẻ giá trị chỉ uổng phí lương thực nữa.