"Vậy quyết định , nhà yêm chỉ lão nương, nhà ca nương t.ử hài tử, hơn nữa, nếu là yêm xảy chuyện, chẳng lẽ ca sẽ giúp yêm chăm sóc nương của yêm ?" Thẩm Đại Võ nhẹ nhàng .
"..."
"Trọng Thành, bọn yêm chính là , huống hồ nhà yêm còn đại ca yêm, cho dù xảy chuyện, cũng sẽ bạc đãi nương t.ử và hài t.ử của yêm, Trọng Thành, ca đừng từ chối nữa, Tam Lang và Tứ nha đầu chờ ." Thẩm Điền vẫy vẫy tay ngắt lời kịp miệng của Thẩm Thủ Nghĩa.
"Đại ân lời nào cảm tạ hết , ân tình thủ nghĩa tất sẽ khắc cốt ghi tâm!" Thẩm Thủ Nghĩa cũng vẻ, cự tuyệt ý của hai vị , trong lòng vô cùng cảm kích, như thế , cuộc đời của Thẩm Thủ Nghĩa uổng phí.
"Thẩm bá bá, chúng quyết định lên núi, bá bá thể cho chúng cháu mượn xe ngựa ?" Thẩm Thủ Nghĩa đầu hỏi Thẩm Hoành.
"Haizz, , !" Nhìn thấy thể khuyên can bọn họ, Thẩm Hoành bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng vẫn cho Thẩm Thủ Nghĩa mượn xe ngựa.
Phồn hoa như mộng lưu quang tận.
"Phụ , cho mượn, chẳng may ngựa quái thú ăn thì bây giờ!" Con dâu thứ của thôn trưởng tỏ vẻ tình nguyện .
"Ngươi câm miệng cho lão tử!"
Nghe thê t.ử của , con thứ hai của thôn trưởng Thẩm Quý lập tức tức giận hét lớn với nàng, cùng thôn xảy chuyện bọn họ hỗ trợ cũng cảm thấy áy náy, thời điểm còn dám !
Bị Thẩm Quý hét lên, thê t.ử của Thẩm Quý lập tức ủy khuất đỏ mắt, dám mở miệng nữa.
"Thấm Nhi, Tam Lang!"
Tới núi, thấy hai đều bình an vô sự, cái cuốc trong tay Thẩm Thủ Nghĩa rơi xuống đất 'phanh... ' một tiếng, một nam nhân cao bảy thước lập tức bật nức nở.
"Phụ , phụ ... Sao trong núi” Nhìn thấy Thẩm Thủ Nghĩa đến, Thẩm Bích Thấm và Thẩm Kỳ Viễn lập tức lên, mặt đều lộ vẻ khó hiểu.
"Tứ nha đầu, các con chứ?" Thẩm Thủ Nghĩa tiến lên, đ.á.n.h giá cẩn thận hai , tay kích động phát run. Có trời mới đường ông đặt bao nhiêu giả thiết, lỡ như hai đứa nhỏ xảy chuyện gì thì gia đình tan nát mất.
"Phụ , , chúng con chuyện gì cả." Nhìn mấy Thẩm Thủ Nghĩa đều trang đầy đủ võ trang, trong lòng Thẩm Bích Thấm kỳ thực cũng một tia phỏng đoán mơ hồ.
"Đại Lang nhà các cháu thật đúng là loạn, cái gì mà cháu quái thú ăn, hại tẩu t.ử té xỉu." Thẩm Điền sắc mặt bất thiện .
"Cái gì! Nương té xỉul"
Nghe Thẩm Lâm thị té xỉu, trong lòng Thẩm Bích Thấm kinh hãi, đó tràn đầy áy náy ;/Con xin , đáng lẽ con nên xuống núi sớm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lam-giau-cuoc-song-dien-vien-cua-nong-nu/34.html.]
"Không phụ , là đại đường ca đẩy Tứ xuống thâm cốc, Tứ thương, chúng con mới cách nào xuống núi." Thẩm Kỳ Viễn mở miệng giải thích. ....
Tuy rằng Thẩm Ninh Viễn chỉ đẩy Thẩm Bích Thấm xuống sườn núi, thâm cốc là Thẩm Bích Thấm tự lăn xuống, nhưng xem trong mắt Thẩm Kỳ Viễn, chính là Thẩm Ninh Viễn cố ý đẩy Thẩm Bích Thấm xuống thâm cốc.
"Cái gì! Đẩy xuống thâm cốc! Tam Lang, con rõ ràng, rốt cuộc chuyện là như thế nào?" Nghe Thẩm Kỳ Viễn , tất cả chấn kinh, vẻ mặt Thẩm Thủ Nghĩa thể tin nổi.
Thẩm Thủ Nghĩa lúc mới phát hiện, mặt Thẩm Bích Thấm đều bao vết thương, cẳng chân thương nghiêm trọng nhất.
Đường ca ruột đẩy xuống thâm cốc, rốt cuộc là thâm thù đại hận nào mới ? "Trọng Thành, thấy Tứ nha đầu thương nghiêm trọng, mang Tứ nha đầu trở về trị thương quan trọng hơn, việc gì trở về hỏi."
Nghe Thẩm Kỳ Viễn xong, Thẩm Đại Võ lập tức tiến lên vỗ bả vai Thẩm Thủ Nghĩa nhắc nhở. Chuyện chính là gia sự, tuy rằng bọn họ là , nhưng rốt cuộc vẫn là ngoài, một việc thì hơn.
Trọng Thành là tên của Thẩm Thủ Nghĩa, năm đó khi Thẩm Thủ Nghĩa học, giáo viên trường tư thục đặt cho.
"Ừ.' Thẩm Thủ Nghĩa đè nén lửa giận trong lòng, gật đầu, cõng Thẩm Bích Thấm xuống núi.
Về đến nhà.
"Tứ ! Muội ! Thật quá, thật là quá !"
Nhìn thấy Thẩm Bích Thấm bình an trở về, Thẩm Bích Tuyết lập tức xông lên ôm nàng trong ngực, từng giọt nước mắt ấm áp lọt trong cổ Thẩm Bích Thấm.
"Đại tỷ, xin , hại tỷ lo lắng , đúng , nương thế nào?" Nhìn thấy Thẩm Bích Tuyết đến đôi mắt sưng to thành hạch đào, Thẩm Bích Thấm trong lòng cảm động áy náy.
"Nương vẫn hôn mê bất tỉnh." Thẩm Bích Tuyết lau nước mắt .
"Nhị Lang, con lên trấn mời đại phu đến khám cho nương con và Thấm Nhi." Thẩm Thủ Nghĩa đến bên cạnh Thẩm Lâm thị, vẻ mặt lo lắng với Thẩm Trí Viễn.
"Phụ , trong nhà nãi nãi đại phu, chắc bây giờ vẫn ." Thẩm Bích Tuyết thấp giọng , ngữ khí lạnh lùng hơn bình thường.
"Chỗ nương đại phu? Tuyết Nhi, con mời đại phu đến khám cho nương con, các con chờ ở nhà, mời đại phu đến đây." Thẩm Thủ Nghĩa ngữ khí đúng của Thẩm Bích Tuyết, một câu đến nhà chính.
"Cha, nãi nãi sẽ cho chúng bỏ tiền mời đại phu ." Nhìn thấy Thẩm Thủ Nghĩa hiểu ý của , Thẩm Bích Tuyết mở miệng gọi ông .
"Tuyết Nhi, đó là nãi nãi của con, Tứ của con xảy chuyện, nãi nãi của con sẽ mặc kệ." Trên mặt Thẩm Thủ Nghĩa mang theo bất mãn, ông thích nữ nhi trưởng bối.