"Con nha đầu c.h.ế.t tiệt , còn mau tránh cho lão nương, cứu cái gì mà cứu, một nha đầu bệnh tật như c.h.ế.t thì càng , nếu cháu trai ngoan của chuyện gì xem lão nương đ.á.n.h c.h.ế.t các ngươi ." Nghe lời Thẩm Lý thị , Thẩm lão thái lập tức cầm gậy trúc chạy , thậm chí còn hung hăng mắng c.h.ử.i Thẩm Bích Tuyết.
"Nãi nãi, Tứ... Tứ cũng là cháu ... Người, thể như ." So với vết thương thì Thẩm Bích Tuyết càng thể tin lời Thẩm lão thái mới , đôi mắt cũng trừng lên vô cùng khiếp sợ.
"Lão nương..."
"Không, , Thấm Nhi của , , ..."
"Phanh..."
Bên , khi thấy Thẩm Bích Thấm quái thú ăn thịt, thì cả Thẩm Lâm thị như sét đánh, lắc đầu, ngơ ngác lẩm bẩm vài cầu trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
"Nương! Nương, mau tỉnh đit"
Nghe tiếng vang, Thẩm Bích Tuyết kinh hô một tiếng nhanh chóng chạy , xổm xuống và đỡ Thẩm Lâm thị trong ngực, ngừng kêu lớn, chỉ là hai mắt Thẩm Lâm thị vẫn nhắm nghiền như cũ, giống như là c.h.ế.t .
"Nãi nãi, nương cháu ngất xỉu ..."
Khi gọi vài tiếng tác dụng thì Thẩm Bích Thấm liền đỏ mắt, kinh hoàng kêu Thẩm lão thái, Thẩm lão thái cứu Thẩm Lâm Thị, và gọi Thẩm Thủ Nghĩa, Thẩm Trí Viễn ở ngoài ruộng trở về, bây giờ ở nhà chỉ một nàng nên căn bản đủ sức lực.
"Hôn mê thì tự kéo về nhà , kêu cái gì mà kêu, nếu dọa Đại Lang xem lão nương đ.á.n.h c.h.ế.t ngươi !" đổi Thẩm Bích Tuyết chỉ nhận là tiếng quở trách tàn nhãn vô tình của Thẩm lão thái.
"Ô ô, nãi nãi, cháu... cháu..."
Nhìn thấy Thẩm Lâm thị đang hôn mê mắt, cả Thẩm kỳ Viễn rõ sống c.h.ế.t đang ở núi thì Thẩm Bích Tuyết vô cùng thống khổ cùng bất lực, chỉ thể ôm lấy cơ thể Thẩm Lâm thị xổm mặt đất mà rơi nước mắt.
"Khóc cái gì mà , còn mau cút , ở đây đen đủi nhà ." Thẩm lão thái kiên nhẫn mắng một câu xoay trong, lúc thì "Phanh" một tiếng, đóng cửa lớn .
"Ô....Ô...
Nghe lời Thẩm lão thái , Thẩm Bích Tuyết nhanh chóng che miệng , cố gắng áp chế tiếng xuống, cả cũng bởi vì mà run bật lên.
Sau khi bình tĩnh thì Thẩm Bích Tuyết căm hận về phía cửa lớn chủ trạch một cái, mặt dần hiện lên một thần sắc kiên định.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lam-giau-cuoc-song-dien-vien-cua-nong-nu/32.html.]
Sau khi lau nước mắt, thì lập tức cởi tạp dề ở lưng Thẩm Lâm thị xuống, dùng tay giữ lấy nách bà , lên, từng bước từng bước nâng Thẩm Lâm Thị từ sân chủ trạch trong nhà.
Lần , Thẩm Bích Tuyết rơi bất cứ một giọt nước mắt nào, chỉ tự với chính , về nàng sẽ bao giờ xem chủ trạch như nữa, bất luận là gặp chuyện gì nàng cũng sẽ cầu xin bọn họ nữa, sẽ bao giờ!
Sau khi đỡ Thẩm Lâm thị lên giường xong thì hai tay của Thẩm Bích Thấm đều đau nhức đến mức phát run, chỉ là nàng dừng chút nào, lập tức kiểm tra cơ thể Thẩm Lâm thị, khi thấy vết thương nào thì nàng liền đắp chăn cho bà , chạy tới nhà trưởng thôn xin giúp đỡ.
Nghe xong lời Thẩm Bích Tuyết , cả nhà thôn trưởng đều ngây hoảng sợ, thêm hai lời cho xe ruộng thông báo cho Thẩm Thủ Nghĩa. "Sàn sạt..."
Tại thời điểm Thẩm Bích Thấm cho rằng c.h.ế.t thì cái miệng lớn liền chuyển hướng ngậm lấy đẳng cổ nàng, uyển chuyển nhảy lên tiến về phía miệng dốc.
"Tứ ! Quái thú , mau tránh , ngươi thương Tứ , mau tránh !"
Thẩm Kỳ Viễn sợ đến mức cả phát run, chỉ dám nắm nhánh cây chỉ phía , một bên chậm rãi phẫn nộ với cái bóng của con quái vật khổng lồ, kêu lớn.
Cách một tầng cây, Thẩm Kỳ Viễn chỉ thể thấy cơ thể to lớn thoát ẩn thoát hiện màu trắng của nó.
Phồn hoa như mộng lưu quang tận.
"Tam ca ca, cần lo cho , mau chạy !" Thẩm Bích Thẩm vẫn đang ngậm cổ như cũ, nàng quỳ rạp mặt đất hô lớn với Thẩm Kỳ Viễn. Thẩm Kỳ Viễn cách xa nên rõ con vật đang ngậm nàng là con gì, nhưng Thẩm Bích Thấm rõ ràng, đây chính là một con sói bạc thành niên!
Sói là một loại sinh vật hung bạo nhất, huống chỉ là vua sói, loài sói bạc !
Nàng vẫn luôn cho rằng loài sói bạc chỉ trong truyền thuyết, nghĩ đến thật sự tồn tại đời, da lông của nó cũng là màu trắng, mà là màu bạc, giống như những chiếc kim châm bạc , đồng thời còn phản chiếu ánh sáng như là kim loại!
"Hu..."
Ngay lúc , một tiếng còi thanh thúy từ đáy cốc truyền lên.
"Lạch cạch..."
Nghe tiếng còi, sói trắng lập tức buông lỏng miệng , Thẩm Bích Thấm phòng trực tiếp ngã mặt đất. "“Huuuu..."
Một tiếng sói tru lớn lên, sói bạc đầu Thẩm Bích Thấm một cái, thấp giọng hừ một tiếng về Thẩm Kỳ Viễn, cuối cùng xoay nhảy xuống về thâm cốc, chỉ vài bước nhảy thì còn thấy tăm bóng dáng nữa.
Nhìn sói bạc biến mất, Thẩm Bích Thấm ngây hồi lâu, nếu lầm, hình như con sói bạc nàng bằng ánh mắt khinh thường cùng với... Coi rẻ?
Khóe miệng Thẩm Bích Thấm giật giật, cảm thấy bản chắc chắn là kinh hãi quá độ nên ánh mắt vấn đề.