"Bây giờ thứ chuẩn xong, chỉ còn thiếu một cơ hội, chờ đợi đến ngày họp chợ, đích đến phường thêu trấn để tìm hiểu tình hình."
Thẩm Bích Thấm đặt tất cả mấy đôi găng tay dệt và dụng cụ dùng để dệt gối, mặc thêm một chiếc áo khoác cũ nhiều miếng vá lên , hít một thật sâu, lúc nàng mới lấy hết can đảm bước xuống giường, đó cửa.
Những ngôi nhà xây đan xen với , những mái tranh vàng nhạt nắng xuân ấm áp tỏa một mảnh sắc màu màu vàng nhạt, sân, những cành liễu già uyển chuyển rung rinh theo gió, để lộ những cành lộc non xanh mơn mởn, mặt đất trong sân phủ đầy cỏ, giống như trải lên một lớp chăn nhung mịn màu xanh vàng, bởi vì mới một cơn mưa phùn, những giọt nước đọng lá cây mặt trời phản chiếu một chút màu bạc, trong suốt như pha lê.
Giống như một bức tranh mùa xuân bình yên tươi sáng cơn mưa của một gian nhà nông thôn.
Đây là đầu tiên Thẩm Bích Thấm bước khỏi nhà từ lúc xuyên , khung cảnh tràn ngập sức sống mắt, khiến cho mới trải qua kiếp nạn sinh t.ử giống như Thẩm Bích Thấm cảm thấy thư thái hơn nhiều.
"Hít hà, thật lạnh." Cơn gió lạnh đột ngột ập đến khiến cho Thẩm Bích Thấm run lập cập vội vàng ôm chặt hai tay .
"Tứ , ngoài trời lạnh như , . ngoài gì? Nhanh trong , nếu như để nhiễm phong hàn thì sẽ ." Nhìn thấy Thẩm Bích Thấm ngoài, Thẩm Kỳ Viễn vội vàng ném cành cây trong tay xuống, xoa xoa tay , lo lắng chạy đến mặt Thẩm Bích Thấm .
"Tam ca, theo đây, cái cho ." Nhìn thấy đôi tay đỏ bừng vì lạnh của Thẩm Kỳ Viễn , trong lòng Thẩm Bích Thấm cảm thấy cực kỳ đau lòng, lập tức kéo nhà.
"Tứ , tặng cho cái gì?" Vẻ mặt của Thẩm Kỳ Viễn tràn đầy mong đợi, đôi mắt to tròn đen láy nhấp nháy liên tục, trông thật đáng yêu.
"Ừm, tặng , đeo thử ." Thẩm Bích Thấm lấy một đôi găng tay và đưa cho Thẩm Kỳ Viễn.
Trước đó nàng nhờ Thẩm Thủ Nghĩa mua cho nàng hơn nửa cân sợi gai, quy định vê cân nặng của Nam Mình nặng hơn so với kiếp , 1kg sợi gai tương đương với 1, 88 kg ở kiếp , cho nên khi quy đổi một chút, kiếp cần dùng 2 lạng sợi gai để găng tay thì ở quốc gia Nam Minh chỉ cần dùng 1/ 2 sợi gai là , cho nên nàng dệt lỏng hơn một chút, một đôi chỉ dùng một lạng sợi gai, tổng cộng nàng dệt 5 đôi găng tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lam-giau-cuoc-song-dien-vien-cua-nong-nu/21.html.]
Vừa đủ 5 đôi, trong nhà mỗi một đôi, dù đến lúc nàng họp chợ, Thẩm Kỳ Viễn chắc chắn sẽ theo, cho nên trực tiếp tặng Thẩm Kỳ Viễn đôi găng tay nàng định dùng hàng mẫu để đưa cho chủ phường thêu xem.
Ban đầu, nàng cũng định dùng sợi bông, nhưng mà giá của sợi bông quá đắt, đắt gấp đôi giá của sợi gai, đợi khi việc kinh doanh của nàng thể thành công, nhận tiền đặt cọc thì sẽ mua sợi bông.
"Ừm... Cái ... Đây là cái gì ?" Thẩm Kỳ Viễn vui vẻ nhận lấy, nhưng mà một hồi lâu cũng nó dùng để gì.
"Huynh đeo nó tay, như tay của sẽ lạnh nữa, ." Thẩm Bích Thấm cũng cầm lấy một đôi để mẫu cho .
"Quá kỳ diệu, tứ , đây chính là găng tay sợi gai mấy ngày nay nhắc đến ?" Sau khi đeo găng tay , nét mặt Thẩm Kỳ Viễn tràn đầy tò mò lật qua lật đôi bàn tay của , lúc thì phía , lúc phía , cảm thấy cực kỳ phấn khích.
"Ừm, thế nào, cảm thấy tay còn lạnh như nữa?" Thẩm Bích Thấm mỉm gật đầu .
"Ừm, đúng , cảm thấy tay đang dần ấm trở , còn lạnh cóng cứng đờ như nữa." Sau khi Thẩm Kỳ Viễn thử cử động các ngón tay, lập tức vui vẻ .
"Dùng chỉ gai sẽ ấm cho lắm, hơn nữa còn đau tay, đợi khi nào chúng nhận đơn đặt hàng của phường thêu, tiền sẽ dệt cho tam ca một đôi găng tay bằng bông, cái mới gọi là ấm áp, hơn nữa còn cực kỳ thoải mái." Thẩm Bích Thấm chút vui đôi găng tay bằng sợi gai .
Mặc dù kiếp nàng chỉ là đứa trẻ mồ côi, nhưng nàng nhận giúp đỡ của Thẩm phu nhân, hơn nữa còn gả một gia đình giàu , mặc dù cuộc hôn nhân của nàng bất hạnh nhưng mà điều kiện sinh hoạt tồi, từ cuộc sống xa hoa khó thể thích nghi với cuộc sống nghèo khó, nàng như đơn giản chỉ vì khác, mà còn vì hạnh phúc của , cho nên nàng cần thiết kiếm tiền càng sớm càng .
Phồn hoa như mộng lưu quang tận.
"Nhận đơn đặt hàng, tứ , mang đôi găng tay đến phường thêu để bán ?" Thẩm Kỳ Viễn thì vui mừng .
"Ừm, nếu thể kiếm tiền, như thể giảm bớt gánh nặng của gia đình , nhà chúng còn nợ ông trưởng thôn hai lượng bạc đấy. mà thể để cha và nương chuyện , nếu sẽ bà nội lấy mất, đây chính là tiền tiết kiệm của chúng , tam ca, giữ bí mật nhé, ?" Thẩm Bích Thấm nháy mắt, nhỏ với Thẩm Kỳ Viễn.