"Khụ! Thật sự phiền Quý chưởng quỹ." Lúc nhận phong thư, Thẩm Bích Thấm hai lời bước vội cửa, chân bước như bay, nàng chạy trối chất.
"Ha ha ha..."
Sau lưng nàng là tiếng to của Quý chưởng quỹ, Thẩm Bích Thấm Quý chưởng quỹ lợi dụng cơ hội chọc nàng hổ.
Sau khi Thẩm Bích Thấm rời khỏi Quý Tiên Lâu, nàng đến chỗ Trương sư phó thông báo thời gian nhà họ nghỉ thức nâng xà, đó mới đón một chiếc xe ngựa trở về.
Khâu nâng xà , mấy Trương sư phó và các thợ thủ công mới là nhân vật chính.
Ngồi trong xe ngựa, phong thư trong tay , Thẩm Bích Thấm phát hiện lòng bàn tay của toát mồ hôi, chẳng thế nào mà trong lòng nàng căng thẳng cũng chờ mong.
"Hu hu hu, đại tỷ, tỷ mau tỉnh , tỷ sợ..."
Thẩm Bích Thấm còn đang do dự nên mở phong thư lúc thì đột nhiên một tràng tiếng than của một nữ t.ử truyền đến.
"Sư phụ, bên ngoài đó xảy chuyện gì ?" Thẩm Bích Thấm nghi ngờ một lúc, say đó nàng xốc màn xe lên khỏi cửa.
Lúc nàng mới phát hiện xe ngựa đến cửa thành, ngoài cửa thành một nữ t.ử đang ghé sát một nữ t.ử mặt đất mà kêu ngừng, thiếu nữ mặt đất nhắm chặt mắt và hề chút phản ứng nào.
Thẩm Bích Thấm kỹ , nàng thấy quần áo hai nữ t.ử đều rách rưới tả tơi, làn da xanh xao vàng vọt, còn ít các vết thương, chỉ là nữ t.ử đổ gục xuống đất rõ ràng thương nặng.
"Ôi, hai cô nương vẫn còn ở đây?"
Lúc phu xe đ.á.n.h xe chậm rãi và nhanh chóng kỹ hai nữ t.ử một phen mới : "Không sai, chính là các cô nương . Sao bây giờ biến thành dáng vẻ ?" "Sư phụ hai họ ?" Thẩm Bích Thấm mở miệng hỏi.
" , ba ngày thấy hai cô nương ăn xin dọc đường , khi đó họ vẫn còn khá , thấy hai họ đáng thương nên cho một văn tiền, cũng vì lúc đang nhàn rỗi nên hỏi thăm câu.
Người xa phu thở dài một tiếp: "Sau đó mới phụ mẫu của cả hai mất , xin ở với họ hàng nhưng đối phương nhận, quả thực đuổi nhưng trở thành dáng vẻ thế ."
"Sư phụ, dừng xe ngựa , xem thử." Thẩm Bích Thấm ngẫm nghĩ một lúc mới .
"Được ."
Xa phu cảm thấy hai thiếu nữ đáng thương nên thầm nghĩ lẽ cô nương lòng hảo tâm cứu giúp họ, nếu như cũng là một việc cho hai thiếu nữ.
"Nàng thương nặng, lập tức cứu chữa mới ." Thẩm Bích Thấm bước đến thoáng qua thiếu nữ mặt đất, nàng câu mày .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lam-giau-cuoc-song-dien-vien-cua-nong-nu/200.html.]
"Ta..."
Nghe thấy tiếng của Thẩm Bích Thấm, nữ t.ử vẫn đang thút thít mới ngẩng đầu lên, mắt nàng lúc là một tiểu cô nương phấn điêu ngọc trác, tuy phục sức quá lộng lẫy nhưng cả giống như đang phát một loại khí chất khác biệt khiến kìm chỉ đến gần dựa dẫm nàng.
"Mau đỡ nàng lên xe ngựa, lập tức đưa đến y quán, nếu sẽ nguy hiểm." Tiểu cô nương ở mắt nàng mở miệng với gương mặt lộ rõ vẻ lo lắng.
Giọng uyển chuyển như âm thanh của thiên nhiên, thiếu nữ thít thít ngẩng đầu vẫn sững sờ Thẩm Bích Thấm như thế, giờ khắc nàng cảm thấy dường như gặp một tiểu tiên nữ ngang qua nhân gian.
Cho dù nhiêu năm , thiếu nữ thút thít lúc sinh con dưỡng cái, mái tóc trắng xóa thì hình ảnh Thẩm Bích Thấm năm đó vẫn khắc sâu rõ ràng trong trái tim thiếu nữ.
Nàng thề nhất định dùng một đời của bảo vệ chu cho tiểu tiên nữ mắt.
"Nhanh lên! Ngươi cứu đại tỷ của ?" Thẩm Bích Thấm bước lên đỡ thiếu nữ hôn mê mặt đất và với thiếu nữ mặt .
Phồn hoa như mộng lưu quang tận.
"A,a...
Thiếu nữ vẫn kịp lau nước mắt, nàng vội vàng lên đỡ thiếu nữ hôn mê lên xe ngựa với Thẩm Bích Thấm.
"Sư phụ, đ.á.n.h xe đến Hồi Xuân Đường ở trấn Cổ Huyện!" Tuy Quý Nhân Đường đổi đại phu phụ trách nhưng Thẩm Bích Thấm vẫn thích đến chỗ Trần đại phu hơn.
Vừa Thẩm Bích Thấm thấy rõ vết thương của thiếu nữ, trán nàng một vết thương lớn, hơn nữa còn chảy m.á.u ngừng, tuy nàng cũng ít vết thương khác nhưng vết thương trán mới là nghiêm trọng nhất.
"Ngươi tên gì?' Thẩm Bích Thấm thiếu nữ vẫn luôn chằm chằm từ đầu đến giờ.
"Nhị Nha."
Theo bản năng Nhị Nha tên của , đó mới mờ mịt hỏi: "Vì giúp chúng ?"
Từ quê nhà đến nơi chỉ trong ba tháng ngắn ngủi nhưng nàng xem như hiểu sự ấm lạnh trong xã hội , nàng thật sự dám tin thể gặp lòng .
“Đại tỷ của ngươi thương nặng, ai thấy cũng sẽ tay giúp đỡ.' Thẩm Bích Thấm thản nhiên.
"Không ."
Nghe Thẩm Bích Thấm , đột nhiên Nhị Nha thốt lên, nàng ngừng lắc đầu, gương mặt cũng đầy nước mắt: "Không , , nào chịu giúp chúng , nào chịu giúp chúng cả."