"Điền thị, nếu ngươi chi tiền thì chính ngươi qua với thôn trưởng! Còn nữa, chuyện hôm nay vẫn xong ." Lúc bà của Hổ T.ử Thẩm Kim Mai lợi dụng, bà c.ắ.n răng nghiến lợi Thẩm lão thái uy hiếp.
"Các ngươi chỉ tiền bồi thường cũng thôi, nhưng sẽ xuất năm trăm văn, dựa cái gì bắt xuất nhiều hơn."
Vừa đến ba chữ "gặp thôn trưởng", với Thẩm lão thái mà , đó khác gì ma chú, tới sợ hãi.
"Không ! Việc đều do đại lang nhà ngươi gây , ngươi bồi thường nhiều hơn, thương lượng nữa." Thái độ của bà A Phúc cương quyết. "Không thể. Lão nương chỉ bồi thường nhiều nhất là hai trăm văn, nếu nhiều như thì gặp thôn trưởng, bọn A Phúc và Hổ T.ử đều phần trong , các ngươi cũng đừng hòng trốn thoát!" Lúc Thẩm lão thái cũng mặc kệ tất cả .
Nghe Thẩm lão thái lời , Thẩm Bích Thấm vỗ tay khen ngợi bà , nàng phát hiện cứ mỗi đụng chuyện tiền bạc thì chỉ thông minh của Thẩm lão thái bỗng tăng cao.
"Được, hai trăm thì hai trăm."
Hai nhà A Phúc và Hổ T.ử cũng sợ hãi Thẩm lão thái thật sự tìm đến chỗ trường thôn, huống hồ đúng là Thẩm lão thái tay đập phá xe đẩy nên hai nhà họ chỉ thể gật đầu đồng ý.
Bà của A Phúc và Hổ T.ử đều tiếc tiền đến đau cả thịt nhưng vẫn móc tiền bồi thường cho Thẩm Bích Thấm, thế nhưng đến lượt Thẩm lão thái thì bà từ chối đưa tiền.
"Lão nhị, là của ngươi, lẽ nào ngươi còn lấy tiền của lão nương?” Thẩm lão thái căm tức Thẩm Thủ Nghĩa hỏi.
"Bà đừng quên nhà cháu tách , nếu bà bồi thường thì mỗi tháng nhà cháu vẫn gửi tiền dưỡng lão, nếu hai tháng tiếp theo chúng cháu cũng gửi tiền dưỡng lão sang." Thẩm Bích Thấm bước lên ngăn Thẩm Thủ Nghĩa, nàng thản nhiên .
Khi tách nhà riêng, họ rõ ràng, mỗi tháng Thẩm Thủ Nghĩa gửi một trăm văn tiền dưỡng lão cho Thẩm lão thái.
"Ngươi lắm! Lão nương cũng thiếu mấy đồng tiền rách của ngươi."
Thẩm lão thái vốn định dùng hiếu đạo áp chế Thẩm Thủ Nghĩa khiến ông đòi tiền nhưng bây giờ Thẩm Bích Thấm lời nên chỉ thể căm tức mà từ bỏ.
"Các vị thẩm, bá ở đây chứng kiến giúp nhà cháu nhé! Nghĩ lẽ bà của cháu cũng sẽ đến mức dày mặt ăn vạ ." Thẩm Bích Thấm Thẩm lão thái bằng thái độ trào phúng, .
Phồn hoa như mộng lưu quang tận.
"Ngươi yên tâm! Lão nương đến mức cần mặt mũi như ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lam-giau-cuoc-song-dien-vien-cua-nong-nu/177.html.]
Thẩm lão thái tức đến mức phổi cũng nổ tung. Nha đầu c.h.ế.t tiệt thật sự quá khôn ngoan, vốn dĩ bà định ăn vạ nhưng bây giờ Thẩm Bích Tuyết dùng một câu toạc như thế, mặt mo của bà lập tức đỏ bừng vì ngượng.
"Ừm, tiền bồi thường thanh toán xong, cần gì thì cứ ạ, nhà cháu cũng về đây. A, đúng , mấy thứ đổ vỡ mặt đất đều là của các cả đấy, xử lý thế nào thì các tự xem mà xử lý." Tung túi tiền trong tay , Thẩm Bích Thấm thoáng qua đống xe, nồi, bát đĩa đập cho vỡ tan tành thì mặt mày trở nên vui vẻ hơn, ý càng sâu, nhà họ cứ thế mà rời .
"Ha ha ha."
Nghe Thẩm Bích Thấm như những vây xem cũng to, đám Thẩm lão thái bằng ánh mắt xem thường và hả hê, quả nhiên là báo. ứng thích đáng, hại thành hại .
"Tiểu tiện nhân ..."
Nhìn đồ đạc đổ vỡ đầy đất, mấy nhà của Hổ T.ử và A Phúc đều bực đến mức suýt nữa nôn một ngụm máu, vốn dĩ còn thấy thế nào nhưng nghĩ đến bốn trăm văn tiền bồi thường đổi một đống vỡ vụn thế , trong thoáng chốc mỗi đều tức nổ cả mắt.
"Thấm Nhi, họ cũng đều là đồng hương, con như quá đáng ?" Trên đường trở về Thẩm Lâm thị lo lắng Thẩm Bích Thấm .
Tuy cách của Thẩm Bích Thấm sai, đúng là cũng hả lòng hả nhưng như thế đắc tội nhiều khiến Thẩm Lâm thị cảm thấy bất an.
"Nương, trong chuyện sai rõ ràng là họ, chúng lòng so đo, họ cảm kích còn trả đũa với chúng , chúng gây chuyện nhưng tuyệt đối thể vì sợ phiền mà cho qua, nếu chúng tùy tiện tha cho họ cũng chỉ đang dung túng và bồi dưỡng tính của họ, họ càng kiêng ky.
Thẩm Bích Thấm dừng bước chân, cành nghiêm túc Thẩm Bích Thấm : "Nương cứ chờ mà xem, thấy chúng chắc chắn sẽ ngoan ngoãn cúi đầu đường vòng, họ sẽ lá gan gây sự nữa."
"Thấm Nhi sail Về chuyện hôm nay, cũng cảm thấy Thấm Nhi đúng."
Lúc Thẩm Thủ Nghĩa cũng mở miệng: "Nương t.ử cần suy nghĩ quá nhiều, bà con đều thấy rõ chúng thu nhận bao nhiêu tiền bồi thường, tiền đó cũng quá đáng."
"Ôi, xem khó khăn lắm chúng mới tách , còn sống yên mấy ngày chuyện."
Nghe Thẩm Thủ Nghĩa , Thẩm Lâm thị cũng thêm gì nữa, chỉ là trong lòng bất đắc dĩ. Vì nhà chính buông tha cho nhà họ?