"Nếu cả hai thông qua khảo hạch , thể tiến môn hạ của , lão hủ tất nhiên sẽ truyền thụ tất cả những gì mà lão hủ cho hai , tuyệt đối giấu giếm." Phùng lão .
Nghe những lời của Phùng lão, hai liếc một cái, trong mắt cả hai đều hiện lên sự quyết tâm thi qua, họ nhất định sẽ cố gắng học tập chăm chỉ, để Phùng lão đồng ý nhận họ đồ .
Bởi vì Phùng lão vẫn còn vài điều về việc học hỏi hai Thẩm Trí Viễn, Thẩm Thủ Nghĩa thấy việc gì liền cáo từ về, về phần Thẩm Bích Thấm, nàng yên lặng ôm 'ô Thanh La' chờ bên cạnh.
"Ừm, hiện tại lão hủ hiểu khá rõ về tình hình học tập của hai đứa."
Sau một hồi kiểm tra khảo sát đơn giản, Phùng lão mỉm gật đầu tiếp: "Lúc là do lão phu sơ ý, hiện tại hai đứa cũng coi như chính thức bước con đường học vấn, đến lúc nên lấy danh tự cho hai đứa ."
"Mong tặng tự." Nghe Phùng lão như , trong lòng của Thẩm Trí Viễn cảm thấy cực kỳ vui vẻ, vội vàng chắp tay hành lễ.
Nhớ đến sự hổ mặt Quý Tư Linh ngày hôm đó, Thẩm Trí Viễn nóng vội một tự riêng thuộc về bản .
"Chà, lão hủ nghĩ một chút, Trí Viễn..."
Phùng lão vuốt râu suy nghĩ một hồi lâu mới : "Có , tự mà lão hủ chọn cho con là 'Thiên Lý, tự nghĩa là ngựa phi nước đại thể ngàn dặm, con thấy hài lòng chứ?”
"Thiên Lý, ngựa phi nước đại thể ngàn dặm, chính là Thiên Lý mã, học sinh hài lòng, cảm ơn !" Thẩm Trí Viễn vui vẻ đồng ý.
Thẩm Bích Thấm ở bên cạnh cũng âm thầm gật đầu, ý nghĩa của tự , tác dụng bổ sung cho đại danh, tự thực sự .
'Ừm'
Nhìn thấy Thẩm Trí Viễn thích cái tự , Phùng lão mỉm gật đầu, đó đầu về phía Thẩm Kỳ Viễn : "Về phần Kỳ Viễn..."
"Tiên sinh, học sinh thể tự lấy tự cho bản ?" Phùng lão còn xong, Thẩm Kỳ Viễn lên tiếng . "ð?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lam-giau-cuoc-song-dien-vien-cua-nong-nu/169.html.]
Nghe những lời của Thẩm Kỳ Viễn, Phùng lão tạm dừng một chút, đó nở nụ bao dung : "Vậy cũng , con cho lão hủ một chút ."
Không chỉ Phùng lão cảm thấy thú vị, mà ngay cả Thẩm Bích Thấm cũng cảm thấy tò mò, trẻ con một cái tự thật sự khó khăn, cũng đứa trẻ thể nghĩ một tự như thế nào nữa.
Thấy Phùng lão đồng ý, Thẩm Kỳ Viễn nở nụ vui mừng, nhanh chóng tự tin : "Rất xa, xa đến mức vô cùng vô tận, học trò đặt cho tự là Vô Cực."
"Hít hà..."
Nghe tên tự của Thẩm Kỳ Viễn, Phùng lão tiên hít một thật sâu, con ngươi co , đó lớn tiếng to: "Ha ha ha... Tốt lắm, tự Vô Cực quả thật ! Kỳ Viễn, thể bao, cực xa xa đến vô cùng vô tận! Tự !" Hai mắt của ông cụ sáng ngời, trong lòng âm thầm gật đầu, càng càng cảm thấy hài lòng với Thẩm Kỳ Viễn, ông thể đoán tương lai của thằng bé nhất định sẽ cực kỳ sáng lạn, lúc trong lòng ông cũng bắt đầu ý tưởng nhận đồ , chỉ đang đợi một thời gian nữa xem thiên phú hai nhà như thế nào, mới đưa quyết định.
Phồn hoa như mộng lưu quang tận.
Trong mắt của Thẩm Bích Thấm lấp lóe lên những tia sáng kỳ lạ, vẻ như nàng đ.á.n.h giá thấp năng lực của Tam ca nhà , ngờ che giấu một dã tâm lớn đến như , chẳng lẽ chí hướng của nhóc con nàng là trở thành tể tướng vạn một ?
Sau khi lấy tự xong, cũng còn chuyện gì khác, Thẩm Bích Thấm và nhà cũng dậy chào tạm biệt Phùng lão để về. "Phùng gia gia, cháu trả chiếc lô Thanh Lương' cho ông."
Trước khi rời , sự kinh ngạc của Phùng lão, Thẩm Bích Thấm đem chiếc 'ô Thanh La trong tay, trả cho Phùng lão.
Nhìn bóng dáng dần xa của Thẩm Bích Thấm và nhà, mặt Phùng lão lộ sự vui mừng khôn tả, nhà họ Thẩm Thẩm Bích Thấm và Thẩm Kỳ Viễn, còn lo gì đợi đến ngày phồn vinh!
'Ô Thanh Lương' là một biệt danh do dân gian đặt cho ô Thanh La, cũng một câu chuyện vui về chiếc ô Thanh Lương .
Thời Tống Trung Thư Tỉnh và Xu Mật Viện là hai nơi phụ trách việc chính sự và quân sự, gọi là 'Hai phử'
Các quan viên tiến hai phủ , khi ngoài thể sử dụng ô Thanh Lương, một Thị Lang tên Lưu T.ử Di, ba Hàn Lâm viện, nhân cơ hội thăng chức quan cao trong hai phủ, nhưng đều thất bại, cho nên tâm trạng , giả vờ bệnh trong nhà.
Các đồng liêu trong triều lượt đến thăm hỏi bệnh tình của ông , ông : "Bệnh của là do nóng trong mà ."
Lúc đó, đại Thạch Trung Lập cũng tình cờ mặt ở đó, ông lập tức xen : 'Bệnh chỉ cần uống một liều t.h.u.ố.c 'ô Thanh Lương' là thể khỏi hẳn”
Vào thời điểm đó, tri phủ là quan viên thuộc hàng ngũ phẩm, mà chỉ quan viên thuộc hàng ngũ phẩm mới thể sử dụng ô Thanh La, điều cũng trực tiếp chỉ suy nghĩ trong lòng của Lưu T.ử Di.