"Thì là thế, loại thảo d.ư.ợ.c giải nhiệt mùa hè , cho nên cái tên thích hợp."
Phùng lão vuốt râu gật đầu, đó tiếp tục hỏiCháu mới cháu cần tiên thảo khô?”
"Vâng, hơn nữa tiên thảo khô bảo quản càng lâu thì hiệu quả càng , nhưng hiện tại xem chúng chỉ thể tạm chấp nhận."
Tuy thể kiếm tiên thảo khô , nhưng thu hoạch hôm nay Thẩm Bích Thấm mừng rỡ như điên.
"Nha đầu, nếu cháu như thì thật là vặn, nhiều tiên thảo khô, nếu cháu cần sẽ cho cháu, bình thường dùng tiên thảo tươi để pha , lượng tiên thảo khô còn ở trong nhà chỉ là lưu giữ để đề phòng thôi."
Nghe Thẩm Bích Thấm xong, vẻ mặt Phùng lão ôn hòa tươi .
"Phùng gia gia tiên thảo khô ạ? Thật sự là quá ! Cảm ơn Phùng gia giat"
Nghe lời , Thẩm Bích Thấm lập tức trừng lớn đôi mắt, ánh mắt rực rỡ lấp lánh.
"Ừ, cháu theo , nơi cất giữ nhiều, cất giữ lâu như thì thảo d.ư.ợ.c còn sử dụng , vứt thật đáng tiếc, cho nên liền cất ở nơi đó, nhưng lúc rảnh rỗi vẫn lấy nó phơi nắng, chất lượng tuyệt đối thành vấn đề." Phùng lão dẫn Thẩm Bích Thấm đến một một phòng nhỏ tầng hai của túp lều tre.
Vừa đến gần túp lều, liền ngửi thấy mùi thảo d.ư.ợ.c tươi mát, Thẩm Bích Thấm cảm thấy đây hẳn là nơi Phùng lão cất giữ d.ư.ợ.c liệu.
Quả nhiên, bước thấy nhiều thảo d.ư.ợ.c sắp xếp ngăn nắp.
"Nha đầu, cháu xem chừng đủ ?" Phùng lão chỉ một cái sọt tre †rong góc .
"Đủ đủ , chừng đủ cho cháu dùng lâu, chờ dùng xong chừng , tiên thảo mới chắc chắn tích lũy ít."
Vẻ mặt Thẩm Bích Thấm cảm kích ,'Cảm ơn Phùng gia gia, cháu cũng nên cảm tạ ông như thế nào."...
"Nếu thật sự cảm tạ , mỗi ngày đưa cho một ít tiên thảo đông lạnh là , lão nhân sợ nóng, cho nên thích những đồ ăn giải nhiệt ." Phùng lão ha hả .
"Được ạ, tuyệt đối thành vấn đề, Phùng gia gia yên tâm, chỉ cần thành công nhất định đầu tiên cháu đưa đến chính là ông."
Thẩm Bích Thấm tiến lên cầm cái sọt tre , phát hiện nó nặng, nàng lôi túm đều mảy may di chuyển, càng đừng nhấc lên.
Phồn hoa như mộng lưu quang tận.
"Ha hả..." Nỗ lực một lúc lâu kết quả, mới hổ ngẩng đầu tự giêu một tiếng với Phùng lão. “Nha đầu, cháu tiết kiệm sức lực , bảo Húc Nhi giúp cháu đưa về."
Dáng vẻ của Thẩm Bích Thấm thật sự quá khôi hài, Phùng lão mà nhịn , vẻ mặt bất đắc dĩ gọi Mộ Dung Húc đến hỗ trợ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lam-giau-cuoc-song-dien-vien-cua-nong-nu/151.html.]
Thẩm Bích Thấm kéo kéo mà cái sọt tre nhúc nhích, Mộ Dung Húc chỉ dùng một tay nhẹ nhàng nhấc lên, trở tay đặt nó lên vai.
Thẩm Bích Thấm ở một bên xem trợn mắt há hốc mồm, gật đầu bội phục.
" , còn những tiên thảo mới hái đó." Đi khỏi túp lều tre, Thẩm Bích Thấm vội vàng nhắc nhở.
"Nha đầu, cháu cần tiên thảo khô , lão nhân nhàn rỗi việc gì, lão nhân sẽ giúp cháu phơi đống tiên thảo đó." Phùng lão theo, vẻ mặt hòa ái tươi .
"Vậy cảm ơn Phùng gia gia."
Thẩm Bích Thấm Phùng lão là quyết định, phơi chút thảo d.ư.ợ.c tính là việc nặng, cũng là lão nhân ý nên nàng nên cự tuyệt.
"Được , mau theo , Húc Nhi xa kìa." Phùng lão gật đầu, mới tửm tỉm chỉ phía Thẩm Bích Thấm .
"AI Mộ Dung đại... Ca ca, chờ ."
Thẩm Bích Thấm đầu, quả nhiên lúc Mộ Dung Húc cổng, Thẩm Bích Thấm hô to một tiếng, chạy nước kiệu đuổi kịp, theo thói quen đưa tay nắm lấy bàn tay rộng lớn của Mộ Dung Húc.
Lúc Thẩm Bích Cầm mới cảm thấy , mặc dù lòng bàn tay Mộ Dung Húc vết chai, nhưng những phần còn thì nhẫn nhụi và tinh tế, khác với sự thô ráp và nứt nẻ trong tưởng tượng của cô.
Kéo lòng bàn tay Mộ Dung Húc lên , quả nhiên đúng như cảm giác của nàng, bàn tay trắng nõn thon dài, xương ngón tay rõ ràng, móng tay cắt tỉa gọn gàng, một chút bụi bẩn, .
"Mộ Dung ca ca, tay thật ."
Thẩm Bích Thấm là một mê bàn tay, thấy bàn tay liền nhịn lật qua lật từng ngón tay để .
Trong lòng nàng âm thầm tán thưởng, ngờ đại thúc lỗ mãng, tâm tư tinh tế như , đôi tay bảo dưỡng thật sự , bất luận nếp nhăn nào, một tia dấu vết tuổi tác.
Mộ Dung Húc: "..."
Lúc bộ sự chú ý lực của Thẩm Bích Thấm đều đặt bàn tay của nên phát hiện, vết đỏ ửng tai của đại thúc nào đó lan xuống tận gáy.
Khi đồ đạc chuyển đến cổng nhà Thẩm Bích Thấm, Mộ Dung Húc đặt chiếc giỏ tre xuống liền bỏ chạy trối c.h.ế.t mà đầu , chỉ để Thẩm Bích Thấm đó với vẻ mặt khó hiểu.
Làm ? Đã đồng ý là giao hàng tận nhà mà cứ ném ở cửa thế , cần trách nhiệm hơn một chút !
Tại tính tình của đại thúc càng ngày càng kỳ quái!
"Thấm Nhi, con ở cửa gì đó?" Vẻ mặt Thẩm Thủ Nghĩa nghi hoặc, trở về thấy Thẩm Bích Thấm ngây ngốc ở cửa sân.