Thẩm lão thái gia thích nhất là rượu ngon, do ảnh hưởng từ Thẩm lão thái gia, tuy Thẩm Thủ Nghĩa thích rượu nhất nhưng ông cũng thích uống chút rượu, chỉ là lúc trong nhà mua nổi nên mới chịu đựng.
"Hôm nay là Đoan Ngọ, mặc dù nhà chúng bánh ú nhưng con chuẩn rượu Hùng Hoàng từ sớm .
Thẩm Bích Thấm phủi bùn nhão dùng để đóng chặt nắp vò rượu, nàng rót cho Thẩm Thủ Nghĩa một bát, đó rót cho những khác trong nhà mỗi non nửa bát.
"Cái đúng là rượu, khác với loại hèm pha với nước." Thẩm Thủ Nghĩa bưng bát lên hít một ngửi thử, ngay đó biểu cảm gương mặt ông hiện rõ vẻ say mê.
Trong nhà tiền nên thỉnh thoảng quá thềm Thẩm Thủ Nghĩa cũng mua một ít hèm rượu mang về ngâm nước uống, tuy cơ bản uống thứ nước đó cảm giác của rượu nhưng gì cũng ngửi chút mùi rượu.
"Đương nhiên! Nào, vì cuộc sống mới của gia đình chúng , cạn ly!" Thẩm Bích Thấm lên tiên, một tay nàng bưng bát rượu, miệng khẽ nở nụ , với .
" ! Vì cuộc sống mới của chúng , cạn ly!" Thẩm Trí Viễn là thứ hai lên.
"Vì cuộc sống của chúng càng ngày càng hơn, cạn ly!" Thẩm Kỳ Viễn là thứ ba.
"Vì gia đình của chúng thể sống cuộc đời bình yên, cạn ly!" Thẩm Bích Tuyết cũng rưng rưng nước mắt, bưng bát rượu lên.
"Các con đều đúng cả, cả nhà chúng sẽ càng ngày càng hơn, phụ sẽ cố gắng hết sức cho các con một cuộc sống hơn. Cạn ly!"
Thẩm Thủ Nghĩa cũng bưng bát rượu lên, gương mặt tuấn và trang nghiêm hiện đây vẻ kiên nghị, ông giống như một ngọn núi cao lớn, vững chắc khiến trong lòng cảm thấy yên †âm.
"Cạn ly!"
Sau cùng là Thẩm Lâm thị, bà rưng rưng mỉm lên, bát rượu trong tay bà cũng run rẩy theo.
Cuối cùng cũng thoát khỏi nơi giống như địa ngục , từ nay về chắc chắn cuộc sống của gia đình họ sẽ càng hơn.
"Cạn ly!"
Thẩm Bích Thấm hô to một tiếng, sáu bát rượu trong tay từng va , hào khí ngất trời, rượu văng khắp nơi.
Phồn hoa như mộng lưu quang tận.
Ánh mặt trời sáng rực xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu xéo nhà, tạo một dấu ấn màu vàng kim mặt đất trong ngôi nhà vẫn còn tối.
"Ưm, đau đầu quá..."
Hôm tỉnh , cảm giác đầu tiên nhất của Thẩm Bích Thấm chính là đau đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lam-giau-cuoc-song-dien-vien-cua-nong-nu/144.html.]
"Tứ , tỉnh ? Đây là canh giải rượu nương nấu cho , uống thì đầu sẽ còn đau nữa."
Quay đầu, nàng lập tức thấy Thẩm Kỳ Viễn đang ghé đầu gần giường, trừng đôi mắt to tròn nàng.
"Sao hôm nay còn đến chỗ ông Phùng?"
Ngồi dậy, Thẩm Bích Thấm nhận lấy canh giải rượu, đó mới phát giác đầu tỉnh táo hơn, cơn đau cũng dần dần dịu.
"Tứ , bây giờ là buổi trưa ." Thẩm Kỳ Viễn chớp mắt, một cách ranh mãnh.
Nghe như , gương mặt Thẩm Bích Thấm lập tức đỏ lên. Thế mà nàng ngủ đến trưa , đúng là chơi khăm .
"Sao gọi dậy sớm hơn?" Thẩm Bích Thấm quát to một tiếng, nàng lập tức nhảy xuống giường, mang giày và chạy ngoài,
Vừa đến cửa, nàng thấy Mộ Dung Húc và Thẩm Thủ Nghĩa đang bóng cây trong vườn uống , Thẩm Thủ Nghĩa chuyện, còn Mộ Dung Húc thì lặng lẽ lắng , thỉnh thoảng cũng gật đầu.
Ở trong sân, Thẩm Bích Tuyết và Thẩm Lâm thị đang phơi đồ mới giặt xong, ánh mặt trời rực rỡ, nụ càng sáng, càng mắt hơn.
Nhị ca của nàng Thẩm Trí Viễn đang giặt khăn lau ván giường. Xem giường gỗ xong .
Dưới ánh mặt trời gay gắt, bên trong vườn tràn ngập thở ấm áp, bầu khí chan hòa, gió mát thổi tới khiến Thẩm Bích Thấm cũng thoải mái nhắm mắt .
Cuộc sống cứ như thế thì mấy! Không gì bằng năm tháng trôi qua êm đềm thế , nếu cuộc sống thể vẫn một mực bình yên trôi qua thế thật !
Chỉ là nghĩ đến những kẻ cực phẩm ở nhà chính bên , lông mày của Thẩm Bích Thấm lập tức nhíu chặt .
Mặc dù tách nhưng nghĩa cắt đứt quan hệ với nhà chính, nếu của nhà chính đến tìm họ gây chuyện thì vẫn đủ lý do. Thật sự đau đầu!
"Thấm Nhi, con thức rôi? Vết thương cổ còn đau ?” Nhìn thấy Thẩm Bích Thấm , Thẩm Lâm thị quan tâm mở miệng hỏi.
"Đau, đau quát Nương, mau thổi giúp con!" Thẩm Bích Thấm thu hồi cảm xúc ở đáy lòng , nàng bày vẻ mặt vui vẻ chạy đến, nhào n.g.ự.c Thẩm Lâm thị, nũng .
"Đứa nhỏ , ngoài ở đây, con sợ chê ?" Một tay ôm Thẩm Bích Thấm lòng , Thẩm Lâm thị nở nụ cưng chiều.
Bà cẩn thận xem xét vết thương ở cổ nàng, phát hiện vết thương dấu hiệp khép miệng thì lúc mới yên tâm. Buổi sáng bà qua vết thương một , vết thương cạn lẽ sẽ để sẹo.
"Người ngoài? Ở đây ?" Thẩm Bích Thấm quanh một vòng, đó đến Mộ Dung Húc, : "Con và Mộ Dung đại thúc quen nên tính là ngoài. Mộ Dung đại thúc, thúc đúng ?”