Chưa tới mười phút, ba đến.
:
“Ồ, hiếm khi quý nhân ghé thăm, tận cửa đón , thất lễ quá.”
Vừa thấy ông , con đàn bà lập tức gào om sòm, nhào tới ôm ông :
“Em sống nổi nữa ! Em c.h.ế.t cho xong! Cả nhà ai cũng bắt nạt em!”
Ba đau lòng đến mức nhíu mày , quát lớn:
“Là ai chuyện ?!”
:
“ đ.á.n.h đấy.”
“Con…!”
Ba lập tức bật dậy, tay giơ cao, trừng mắt đầy tức giận.
nguyên tại chỗ, né tránh, thẳng mắt ông .
Mẹ quát lên:
“Chu Sơn! Nếu ông dám đ.á.n.h Trần Trần, liều c.h.ế.t với ông đấy!”
:
“Hôm nay mới là món khai vị thôi, cứ gặp cô là đ.á.n.h tiếp!”
Hai bên đối đầu vài giây, ba hạ tay xuống.
“Thằng bé lúc nào cũng thích động tay động chân thế, học ai mà nông nỗi ? Học theo con hả?!”
Tết năm ngoái về quê ngoại, hỏi thẳng: “Có bên ngoài khác ?”
Ba gượng: “Tết nhất, chuyện đó gì.”
Cậu thêm, hắt cả ly rượu mặt ông đuổi khỏi nhà.
:
“Không học theo thì học ai? Học ba, ngoài nuôi tiểu tam chắc?”
Mặt ông xanh đỏ, biến sắc liên tục.
Con đàn bà thấy ông yếu thế, bèn hét lên:
“Em cũng đang m.a.n.g t.h.a.i con cháu nhà họ Chu! Hôm nay mà cho em một câu trả lời, em sống cũng chẳng ý nghĩa gì nữa!”
Câu đó thốt , mặt tái mét.
“Chu Sơn! Ông bên ngoài lăng nhăng nhịn, nhưng ông mà dính tới chuyện con rơi thì…”
Bà xông bếp, lôi một con dao:
“ g.i.ế.c nó!”
Mặt tiểu tam trắng bệch, nấp lưng ba .
Ba cuống cuồng chắn phía .
Mẹ giơ dao, chỉ thẳng hai họ:
“Gia sản là và ông cùng gầy dựng, tất cả chỉ thể để cho Trần Trần. Kẻ khác đừng mơ động một xu!”
Tiểu tam hét lên:
“Mau gọi công an! Bắt hết bọn họ ! Tống hết tù cho !”
Cả phòng rối như mớ bòng bong.
gọi video cho ông nội.
“Trần Trần đấy ? Tối nay ăn gì ?”
“Không ăn nổi, ông ạ.” đáp. “Con trai ông định tống cháu tù.”
Ông nội giật :
“Sao thế? Nói ông , ông chủ cho cháu!”
:
“Hôm nay sinh nhật cháu. Con tiểu tam đó đến nhà, bảo cháu c.h.ế.t. Cháu lòng giảng đạo lý với cô , giờ cô đòi ba đưa cháu tù.”
Ông nội nghiến răng:
“Đồ khốn nạn!”
Mẹ hiền lắm, kiểu phụ nữ mà ngay cả cơm cữ cũng chia một nửa cho cha chồng.
Vì thế từ ngày ba ngoại tình, ông bà nội luôn thấy áy náy với .
Bình thường c.h.ử.i ông lên bờ xuống ruộng, giờ thì giận đến sôi máu.
“Đưa điện thoại cho cái thằng súc sinh đó, ông chuyện với nó!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lam-cho-dua-cho-me-xe-nat-mat-tieu-tam/chuong-2.html.]
đưa điện thoại qua:
“Ông nội gọi , đồ súc sinh.”
Ba tiu nghỉu, vội tắt loa ngoài, nhưng vẫn ông nội gào lên:
“Mày ngứa da c.h.ế.t hả? Loại gà rừng nào cũng dám dắt về nhà ?!”
Tiểu tam cạnh rống:
“Ba , ba coi kìa, nó đ.á.n.h con đau lắm!”
Mặt mũi m.á.u me bê bết, cũng ghê thật.
Ông nội khựng một chút hỏi:
“Trần Trần ?”
Ba liếc một cái:
“Là nó đ.á.n.h , nó thể .”
giật điện thoại:
“Sao , tay con trầy cả da !”
Ông nội tức nổ đom đóm, mắng như tát nước:
“Con nhỏ đó ! Miệng thối xương cứng, Trần Trần nhà ông thương nặng thế!”
gật đầu lia lịa:
“ , đúng ! Vừa nãy mặt cô đập mạnh tay cháu!”
Tiểu tam càng tức, gào:
“Con cũng m.a.n.g t.h.a.i con nhà họ Chu! Con cũng là con dâu của ba, thiên vị như ?!”
Cô tưởng nhà là hoàng tộc chắc? Định chơi trò “mẫu bằng t.ử quý” ?
Ông nội giận đến mức gân xanh nổi đầy trán, nổi một lời.
Lúc trong điện thoại vang lên tiếng bà nội, giọng rõ to:
“Con gà mái , cút!”
Cuộc gọi ngắt.
Tiểu tam thôi luôn.
Giờ thì cô cũng —ở cái nhà , ngoại trừ ba , ai cũng về phía .
Cô rút điện thoại định gọi công an bắt .
Ba giật lấy:
“Cô là tới gây chuyện , báo cũng chẳng ai bênh cô !”
Cô gào lên:
“Được lắm Chu Sơn! Anh về phía bọn họ!”
Ba :
“Không mà… chỉ theo sự thật thôi.”
Cô toáng lên:
“Còn ! Anh chẳng nỡ đ.á.n.h chẳng nỡ mắng nó… Em sống thế thì còn gọi gì là sống!”
Ba dỗ dành:
“Đừng nữa, đừng . Lát dắt em mua cái túi nhé.”
Đôi cẩu nam nữ đó cứ cãi khiến nhức hết cả đầu.
“Đây là nhà , giường của hai ! Muốn tình tứ thì cút chỗ khác!
“Không thì nhổ sạch lông con gà , cắm miệng ông luôn!”
Ba đành đẩy cô .
Đi nửa chừng, gọi với theo:
“Này, ông quên đem theo con biểu t.ử !”
Ba khựng , liếc gà mái, sang , mặt mơ màng.
hất cằm về phía sàn nhà.
Chiếc đồng hồ lúc nãy đập lúc nào vỡ tan tành:
“Là cái đồng hồ đó, biểu tử, chứ cái thứ bên cạnh ông.”
Mẹ “phụt” thành tiếng.
Tiểu tam—gà mái đó—giận đến run , chẳng buồn đợi thang máy, hí hoáy chạy xuống cầu thang.
Ai , còn tưởng ai đang đốt pháo tép trong hành lang.
tranh thủ lúc ngủ say, lấy điện thoại của bà.