Lạc vào vai Nữ Phụ Độc Ác, ta chỉ muốn sống đời Vô Vi - Chương 94

Cập nhật lúc: 2025-12-07 05:36:20
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lướt những con phố đậm đà thở cuộc sống là một điều sảng khoái. Mái tóc dài ẩm ướt của cô cũng khô gần hết.

Không còn cảm giác bí bách trong ký túc xá, cũng khác biệt với cái lạnh lành mạnh trong phòng điều hòa. Làn gió đêm thổi qua mang cảm giác bình yên của thời gian.

Tất nhiên, nếu chở cô phía Thẩm Việt Trạch thì sẽ hảo hơn.

Đến một khúc cua, phanh. Quán tính khiến cô buộc ôm lấy eo , suýt nữa văng ngoài.

Tim đập nhanh hơn vài nhịp, cô bực bội nhéo mạnh : “Anh cố tình đấy .”

Thẩm Việt Trạch khẽ : “Thật sự . Kỹ thuật lái xe của bình thường thôi. Hôm nay uống rượu nên tiện lái ô tô.”

Ai mà tin chứ.

“Trông tỉnh táo lắm, giống say. Hơn nữa, những trong gia đình như các , chắc chắn sẽ kiểm tra nồng độ cồn , chẳng lẽ họ ghi nhớ biển xe của ?”

quá nhiều biển xe, nhớ hết .”

“Ồ.”

Ôn Dĩ Ninh bán tín bán nghi, lời là thật giả. Cô một chút về gia thế , nhưng rõ chi tiết.

Sở dĩ cô , là vì khi ông nội Trần Gia Bạch nghỉ hưu, nếu ông đến những thành phố loại hai, loại ba, thì lãnh đạo địa phương đều đích đón, đích chào hỏi.

tò mò xem gia cảnh hai ai hơn, là ngang ,

Điều sẽ quyết định cô thể đắc tội với ai.

những thuộc tầng lớp quyền quý như họ càng dễ để lộ gia thế, càng phô trương.

Cô quen Trần Gia Bạch bốn năm năm , đây cô bao giờ về gia cảnh của , nghề nghiệp cụ thể của bố .

Cậu đồ xa xỉ, nhưng quá nhiều, và khi cô học năm nhất, năm hai, cô hứng thú với Trần Gia Bạch nên cũng bận tâm.

Cánh tay nhỏ nhắn của Ôn Dĩ Ninh ôm lấy eo một lúc buông .

tốc độ xe hề giảm, khiến cô cứ thấp thỏm lo sợ.

Lần cuối cùng cô sợ hãi khi xe là lúc Trần Mạt học xong lái xe và chở cô chơi. Cô ghế phụ, cảm thấy Trần Mạt thể gây t.a.i n.ạ.n bất cứ lúc nào. Cảm giác của lái xe và ghế phụ khác .

, cô tiếp tục với : “Anh chậm , chậm một chút , nhanh quá.”

Thẩm Việt Trạch xong, bật khùng khục, giọng điệu trêu chọc: “Mỗi chậm , cứ ngỡ như đang giường.”

“…”

Ôn Dĩ Ninh ngậm miệng , đáp lời nữa.

Trên đường, gặp nhiều hàng quán bán đồ ăn vặt, Thẩm Việt Trạch hỏi cô: “Uống sữa ?”

“Không uống, uống xong sẽ mất ngủ.”

Mấy loại cô thích đều thật, buổi tối sẽ khiến cô khó ngủ.

“Sáng cô dậy lúc mấy giờ?”

“Hơn 12 giờ.”

“Thức khuya ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lac-vao-vai-nu-phu-doc-ac-ta-chi-muon-song-doi-vo-vi/chuong-94.html.]

“Ừm.”

“Vậy thì thể xem đến ba, bốn giờ sáng.”

“Phim điện ảnh thường chỉ hai tiếng thôi mà.”

Lại gặp hàng bán đồ ăn đêm, Thẩm Việt Trạch nhớ cô thích ăn vặt nên hỏi cô ăn .

Lần chút do dự, sang. Vừa lúc đang dừng đèn đỏ, mùi thơm của đủ loại thức ăn theo gió bay tới, xộc mũi, kích thích cảm giác thèm ăn.

Bữa tối ăn lúc hơn sáu giờ, bây giờ là mười hai giờ đêm, tiêu hóa hết .

Thẩm Việt Trạch thấy cô trả lời ngay, liền xuống xe, đến xe đẩy mua một phần takoyaki, một phần mì lạnh nướng, và đủ thứ đồ ăn vặt lặt vặt khác. Ôn Dĩ Ninh định nhận lấy, thì treo túi lên tay lái mô tô: “Vào rạp chiếu phim ăn.”

“Ồ.”

Ôn Dĩ Ninh còn tưởng mua cho cơ.

Rạp chiếu phim xa, lái xe mười mấy phút là tới.

Đại sảnh cũng vài cặp đôi đến xem suất chiếu nửa đêm. Giờ thì còn trẻ con già nữa.

Thẩm Việt Trạch đảo mắt một lượt, đột nhiên hối hận vì chọn rạp chiếu phim riêng tư. Thế là vài câu với quầy lễ tân, trực tiếp bao trọn phòng chiếu.

Ôn Dĩ Ninh xem máy gắp gấu bông, cùng hướng, cô chỉ nghĩ đổi vé xem phim.

Mãi đến khi phòng chiếu, cô vẫn hề bao trọn suất chiếu .

cả phòng trống rỗng, còn lên tiếng: “Không ai cả, mà cũng đúng, muộn lắm .”

“Ừm.”

Lãnh Hàn Hạ Vũ

Thẩm Việt Trạch giải thích chuyện bao rạp. Anh đút một tay túi quần, cô, chọn vị trí hàng ghế giữa.

Anh hỏi cô: “Có cận thị ?”

“Khoảng cách , rõ.”

Sau đó xuống.

Phim vẫn bắt đầu, là một bộ phim zombie.

Trên đường , cũng hành động nào quá đáng, lúc Ôn Dĩ Ninh cũng thả lỏng hơn nhiều, tâm trạng thoải mái hơn. Cộng thêm việc giữa chừng còn dừng mua đồ ăn vặt cho cô, cảm giác khó chịu ban đầu tan biến gần hết.

Chưa đến giờ chiếu, đèn vẫn tắt, màn hình đang chiếu quảng cáo các bộ phim khác.

Cô lấy điện thoại , trả lời tin nhắn của bạn cùng phòng. Trong nhóm chat ba , cả hai cô bạn đều đang nhắc đến cô.

Đới An Ninh: 【Hai chơi thế, tối nay về nữa ??】

【À mà , nếu mai về thì mua cho tớ hai hộp cổ vịt nhé.】

Lâu Tâm Nguyệt: 【Mua cho tớ một hộp bún ốc.】

Đới An Ninh: 【Thật sự là khách sạn hả?? Trần Gia Bạch chắc nhịn lâu lắm nhỉ,】

【Ở tuổi , bạn trai cũ của tớ xác nhận mối quan hệ tuần đầu tiên đưa tớ ở riêng . Tớ tớ đồng ý thì mới chịu thôi.】

【Cậu xinh và gợi cảm thế, còn nũng nữa, Trần Gia Bạch chịu nổi.】

Loading...