Lạc vào vai Nữ Phụ Độc Ác, ta chỉ muốn sống đời Vô Vi - Chương 93

Cập nhật lúc: 2025-12-07 05:36:14
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thẩm Việt Trạch nhếch cằm, bảo cô điện thoại. “Có nhắn , cô thấy.”

Ôn Dĩ Ninh lục túi tìm điện thoại, quả thực một tin nhắn từ Thẩm Việt Trạch.

Gửi từ một phút : 【Bạn trai cô bận , xem cùng cô.】

Cô khẽ nhíu mày, siết chặt điện thoại, do dự nên lên xe .

Cô vô thức xung quanh đường phố, bộ nhiều, xe cộ cũng ít, khá tĩnh lặng. Cô đưa tay vuốt mái tóc dài còn ẩm ướt, tránh ánh mắt trực diện của .

Gió đêm thuận hướng thổi về phía , khiến ngửi rõ mùi hương dễ chịu cơ thể cô.

Ở tuổi của cô, cơ thể phát triển đủ, sự non nớt cũng đủ.

Làn da tắm xong, mịn màng trơn láng, vẫn còn vương mùi sữa tắm. Trên xương quai xanh trắng nõn và đầu gối ửng hồng, vẫn còn sót những giọt nước kịp lau khô.

Thẩm Việt Trạch chỉ cần ngửi thấy chút hương thơm từ tóc cô, trong đầu hiện hình ảnh cô vòi sen, trút bỏ quần áo.

Nếu là ở căn hộ penthouse rộng lớn của , nơi cả phòng tắm rộng 150 mét vuông, cô thể trần truồng trong bồn tắm đôi chờ .

Trí tưởng tượng của đàn ông trong phương diện vốn dĩ phong phú, nhưng cũng ngờ nghĩ nhiều hình ảnh dung tục như .

Yết hầu khẽ lăn lên xuống, đeo mũ bảo hiểm cho cô, hỏi: “Cô dùng loại dầu gội đầu nào thế?”

Ôn Dĩ Ninh sững trong giây lát, đang nghĩ cách từ chối thì đáp: “Hỏi cái đó gì, dùng loại rẻ tiền lắm, chỉ vài chục tệ, loại mà từng mua .”

thì ngay cả nước rửa tay trong nhà cũng là loại Diptyque giá 570 tệ, căn bản thể xuất hiện đồ vật nào một trăm tệ.

Cô cố tháo mũ bảo hiểm : “ nữa , cũng về nghỉ , nhất thiết xem hôm nay, chỉ là một bộ phim thôi mà.”

Thẩm Việt Trạch đặt tay lên đỉnh đầu cô, giữ chặt mũ bảo hiểm cho cô tháo . Lúc nãy, bỏ qua sự đổi cảm xúc trong mắt cô.

“Không cùng Trần Gia Bạch nên cô thất vọng ?”

Cô khẽ nhíu mày gì, vẻ mặt chút oán trách.

Nhớ ngày biển, ôm trong nước, cô vẫn thấy yên tâm. Nhỡ Trần Gia Bạch hiểu lầm, thế thì đúng là cô "vứt dưa nhặt vừng" .

Thẩm Việt Trạch chằm chằm vẻ mặt cố giữ bình tĩnh của cô, sớm cô đang lo lắng điều gì. Anh lười nhác, buông lời trêu chọc: “Yên tâm, hôm nay chiếm tiện nghi của cô .”

Lời tác giả:

Bản dịch lời bài hát đến từ Douyin.

Hiện tại ý định kết hôn với Ninh, chỉ là giành cô để chơi bời thôi, chỉ là hứng thú và thỏa mãn nhục dục.

Đây mới là điểm thật sự của , kết hôn, chơi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lac-vao-vai-nu-phu-doc-ac-ta-chi-muon-song-doi-vo-vi/chuong-93.html.]

Vậy tại Ninh chọn Trần Gia Bạch, thể cưới cô?

--- Chương 31 ---

Cái tuổi thích yêu đương

Ôn Dĩ Ninh tuy tin lời , nhưng một hồi do dự, cô vẫn quyết định leo lên chiếc mô tô màu đỏ.

Cô nhấc chân bước qua, chiếc váy siêu ngắn thể tránh khỏi vén lên, để lộ phần da thịt ở đùi nhiều hơn. Đôi chân cô tỷ lệ , thon dài, nhưng quá gầy, trắng đến chói mắt.

Khi xuống yên xe mô tô, phần thịt đùi mềm mại ép , vẻ đầy đặn hơn một chút.

Ôn Dĩ Ninh nhận thấy ánh mắt trần trụi và trêu chọc của dán chặt đùi . Cô liền kéo kéo chiếc váy siêu ngắn quá đỗi hở hang , thực sự hối hận vì hôm nay mặc quần.

Trần Gia Bạch luôn lái ô tô, nên cô mặc váy cũng chẳng . Hơn nữa, mùa hè nóng nực, cô thích mặc quần dài.

Thẩm Việt Trạch lúc mới dời ánh mắt từ đùi cô lên mặt cô, giọng điệu thong thả: “Cô ngoài mà mặc quần bảo hộ ?”

“…”

Anh hỏi: “Không sợ lộ hàng ?”

Lãnh Hàn Hạ Vũ

“Có mặc.”

Ôn Dĩ Ninh cảm thấy khí chất của đàn ông quá hung hăng, sự soi mói ngạo mạn của khiến cô thoải mái. Cô thể đoán ẩn ý trong lời của .

Giống như cảm giác trần truồng mặt , gì che chắn.

Chưa từng trai nào khiến cô cảm giác .

cho cùng, cũng điều gì gây hại thực chất cho cô. là ở biển ôm cô, nhưng cũng chạm những bộ phận nhạy cảm.

Với mối quan hệ bạn bè của Trần Gia Bạch, cô nghĩ dám gì quá đáng, dù cũng giữ thể diện, chứ một thành phần xã hội đen nào đó.

Hơn nữa, tư thế của Thẩm Việt Trạch tối nay rõ ràng là chịu buông tha nếu cô chịu lên xe.

Mũ bảo hiểm nặng, đầu cô nhỏ, mặt nhỏ, đội thoải mái lắm, cô đưa tay lên điều chỉnh .

Đến ngã tư phía gặp đèn đỏ, đột ngột phanh gấp. Do quán tính, Ôn Dĩ Ninh lao thẳng lưng , cánh tay kịp chặn ở giữa, phần n.g.ự.c mềm mại ép xuống.

Cô theo bản năng kêu lên: “A… chạy chậm .”

Thẩm Việt Trạch trầm thấp: “Vậy thì cô ôm chặt .”

Ôn Dĩ Ninh động đậy, cô chống tay lên vai , tay trái thì chống phía mô tô, hy vọng thể kéo giãn cách với . Tư thế đủ mập mờ , đùi cô thể tránh khỏi việc áp sát đùi .

Gần nửa đêm, đường phố ít xe cộ, bớt sự ồn ào ban ngày, còn sự lạnh lẽo và sương mù của mùa đông.

Loading...