Khi ngoài việc, họ thường tự đặt cho một cái tên giả. Đó là thói quen cần thiết của một 'cô gái đào mỏ'.
Làm streamer cũng , và bạn bè quét trúng.
"Ừm."
Thẩm Việt Trạch đợi Ôn Dĩ Ninh trả lời tin nhắn, tiếp tục nhét điện thoại của Trần Gia Bạch túi quần.
Hắn từ ngoài , lúc qua nhà ăn thấy Trần Gia Bạch đang nấu mì cho Hạ Duy. Sau đó, khá yên tâm rời khỏi căn hộ.
Học viện Điện ảnh,
Khu ký túc xá.
Ôn Dĩ Ninh bước từ phòng tắm ký túc xá. Hơi nước bốc lên khắp phòng, nóng bức khó chịu, khí ngột ngạt, máy lạnh chẳng tác dụng gì.
Bạn cùng phòng là Cảnh Sơ Đồng đang chơi máy tính bảng, cô liếc Ôn Dĩ Ninh, bất mãn : “Sao đóng cửa , phòng đủ nóng .”
Cô quên mất. Điện thoại rung lên, cô vội vàng đóng cửa phòng vệ sinh , ngăn nước bên trong tràn ngoài.
Sau khi đóng cửa, Cảnh Sơ Đồng thấy nền nhà đầy vết nước, tiếp tục phàn nàn về thói quen sinh hoạt của Ôn Dĩ Ninh: “Nước văng tung tóe khắp nơi, lát nữa nhớ lau đấy. Lần sách của tớ rơi xuống đất suýt cà phê của ướt .”
Đới An Ninh c.ắ.n táo mở miệng một cách khó hiểu: “Sao nhiều chuyện thế?”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Cảnh Sơ Đồng lườm cô một cái, bực bội : “Lúc tớ bẩn phòng thì các tớ đấy.”
Lâu Tâm Nguyệt xoa dịu cuộc xung đột nhỏ , “Tớ lau sạch , đừng nữa, đừng nữa.”
Ôn Dĩ Ninh vội vã ngoài vì nhận tin nhắn của bạn trai, rủ cô xem phim.
Trần Gia Bạch: 【Trường em mấy giờ đóng cổng?】
Cô mặc vội váy ngủ, tóc còn ướt nhỏ nước, nhưng vẫn nhanh chóng trả lời, 【Chín giờ rưỡi.】
Nghĩ một lát, cô gửi thêm một tin nữa: 【 nếu là đến tìm em thì mấy giờ cũng , bọn lén cổng phụ.】
Vài giây , đối phương trả lời: 【Đi xem suất chiếu đêm. Mười lăm phút nữa ngoài, đợi em ở cổng.】
Ôn Dĩ Ninh bất ngờ, vì chiều nay Trần Gia Bạch còn bảo tối nay hẹn, thể chơi với cô .
Tháng cô xem bộ phim , Trần Gia Bạch cuối tuần sẽ đưa cô xem, ngờ xem sớm hơn.
Cô vội vàng cởi váy ngủ, tìm một chiếc váy ngắn bó sát gợi cảm để , đó là nội y gọng, áo thun ôm sát để tôn lên vóc dáng.
Năm sáu bộ quần áo vắt ghế động tác hấp tấp của cô rơi hết xuống sàn. Cô với bạn cùng phòng: “Các dọn giúp tớ với, tớ kịp nữa , tớ đây.”
Đới An Ninh: “Ai tìm thế, Trần Gia Bạch , trai ?”
“Trần Gia Bạch.”
“Hèn chi. Tớ còn tưởng là trai chứ, đang nghĩ xem chuyện quan trọng gì.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lac-vao-vai-nu-phu-doc-ac-ta-chi-muon-song-doi-vo-vi/chuong-92.html.]
“Mà , Trần Gia Bạch xưa nay gọi ngoài muộn thế .”
Đới An Ninh nhớ rõ, thường thì là bữa trưa, hoặc ngày cuối tuần tiết học, sẽ gọi ngoài từ sáng sớm, chơi suốt cả ngày, đưa về lúc hơn tám giờ tối, bao giờ quá muộn.
Trần Gia Bạch là mà mấy cô gái họ đều từng gặp, từng ăn cơm chung, còn đặc biệt chu đáo.
Thậm chí, còn dặn dò mấy cô, đừng ngoài buổi tối, nếu đến nơi phức tạp thì nhất định con trai cùng, rằng mấy cô xinh quá, dễ gặp những kẻ ý đồ .
Đương nhiên, Trần Gia Bạch mơ cũng ngờ tới, em mà tin tưởng nhất, Thẩm Việt Trạch, chính là "kẻ " mà đang đến.
Lâu Tâm Nguyệt chằm chằm hình với vòng nào vòng nấy của cô, huýt một tiếng sáo lưu manh, “Cậu mặc cái váy quá, chân càng dài và thon thả hơn. À mà, chân vốn dĩ .”
“Tớ mới mua, mà đắt , mấy chục tệ thôi.”
Sau khi yêu, cô càng thích mua quần áo hơn. Trước đây, tiền chủ yếu dành cho đồ ăn vặt và trái cây, giờ thì cô đổi quần áo liên tục trùng lặp. Trần Gia Bạch sẽ dẫn cô ăn những nhà hàng giá hàng nghìn tệ một , cô còn chẳng cần trả tiền.
Lâu Tâm Nguyệt tò mò hỏi: “Chắc là Trần Gia Bạch tiến thêm bước nữa ?”
Ôn Dĩ Ninh , gì.
Cô cũng nữa.
Đã đủ ba tháng , nếu thực sự khách sạn thì cô cũng ý kiến gì.
“Tặng một thứ , đừng quên dùng đấy.”
Lâu Tâm Nguyệt lấy một chiếc hộp vuông nhỏ từ ngăn kéo, đổ mấy chiếc nhét hai chiếc b.a.o c.a.o s.u chiếc túi Chanel của cô.
“Thứ thường là con trai chuẩn ?”
Ôn Dĩ Ninh từ chối, nhận lấy.
“Đề phòng bất trắc mà, coi như là dự phòng .”
“Tớ đây, bai bai.”
Thời gian còn nhiều, cô vội vàng sấy tóc hai phút, bên trong vẫn còn ẩm ướt, nhanh chóng bặm môi cho lớp son bóng môi đều màu, xách túi chạy vọt cửa.
Cơn gió đêm hè ấm áp thổi qua làn da, thật dễ chịu.
Chạy một mạch đến cổng trường, cô tìm kiếm một vòng nhưng thấy chiếc Audi S8 màu đen của bạn trai .
Đang lúc thắc mắc, Thẩm Việt Trạch xuất hiện mặt cô.
Anh đang cưỡi một chiếc mô tô phân khối lớn màu đỏ, tóc đen rối, mặc một chiếc áo khoác đen, toát khí chất ngông nghênh, phóng túng. Anh cầm một chiếc mũ bảo hiểm, : “Trần Gia Bạch công ty gọi về , chút chuyện khẩn cấp xử lý, bảo đưa cô xem phim.”
Ôn Dĩ Ninh thoáng chốc mất vài phần hứng khởi, sự mong đợi tràn đầy bỗng chốc thất vọng chiếm lấy, cô nguyên tại chỗ, động đậy, cũng nhận chiếc mũ bảo hiểm đưa.
“Vậy tại sớm, nhắn tin cho ?”
Nếu thì cô ngoài .