Lạc vào vai Nữ Phụ Độc Ác, ta chỉ muốn sống đời Vô Vi - Chương 36

Cập nhật lúc: 2025-12-07 05:30:20
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau , khi nhận thật sự chẳng đầu óc gì, quan hệ với Ôn Dĩ Ninh cũng bình thường, lười tiếp chuyện.

Tháng , còn hỏi vay tiền nhưng Thẩm Việt Trạch cho mượn.

Ôn Diệc Xuyên chậm rãi đầu Trần Gia Bạch. Vừa thấy từ "em rể", theo bản năng nghĩ đến .

Sau hai giây im lặng, đầu về phía Trần Gia Bạch, nâng ly rượu lên cụng một cái, giọng lè nhè: “Em rể cái gì cũng , trai, tính tình , trọng nghĩa khí, còn đối xử với em gái nữa.”

Không khí càng thêm gượng gạo. Những giỏi sắc mặt nhất vô thức sang Thẩm Việt Trạch. Anh hề biểu lộ cảm xúc gì, trông khá lãnh đạm, thản nhiên chậm rãi ăn đồ ăn vặt.

Bạch Gia Hòa đá chân Ôn Diệc Xuyên gầm bàn: “Cậu cái trò say rượu gì thế, em rể là Thẩm Việt Trạch cơ mà.”

Anh "" một tiếng: “Ôi chao, nhớ nhầm nhớ nhầm .”

“Hôm nay trùng hợp thật, em rể cũ cũng mặt, em rể hiện tại cũng ở đây, lẫn lộn hết cả.”

Diệp Khinh Trì rót thêm rượu cho Thẩm Việt Trạch: “Cậu đừng để bụng nhé, em.”

Anh thầm mong Thẩm Việt Trạch cũng uống thêm chút nữa, quên những chuyện vui .

Thẩm Việt Trạch lơ đãng : “Cậu nhớ nhầm , chỉ cần em gái nhầm lẫn giữa .”

Ôn Dĩ Ninh: “…”

Người vô tình, nhưng hữu ý .

Hoặc Ôn Diệc Xuyên cũng tư tâm. Một thời gian , còn lải nhải với cô rằng vay Thẩm Việt Trạch một khoản tiền nhưng thành công.

quan tâm đến những chuyện . Những đầu tiên, cô còn bảo Thẩm Việt Trạch đừng để ý đến hai, cứ chặn .

Khi đó Thẩm Việt Trạch lẽ tâm trạng tệ, nên coi đó là bố thí.

Tạ Vũ Thần hỏi: “Ê, thế thì em rể hơn em rể hơn?”

“Cả hai đều .”

Ôn Diệc Xuyên chạm ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Việt Trạch, cơn say tỉnh vài phần.

Anh liền sửa lời: “Người hơn .”

Sau bữa ăn, họ tiếp tục chơi trò chơi ngoài sân. Thoáng cái, Ôn Dĩ Ninh thấy Thẩm Việt Trạch . Cô nghĩ rời , lẽ vì công ty bận rộn, cuối năm thường là như , hoặc gia đình việc, nên cũng để tâm.

Vào lúc mười một giờ, cô chào trai và chị dâu: “Em buồn ngủ , em về đây.”

“Sao về sớm thế, em thức thâu đêm ?”

Ôn Diệc Xuyên lắc xí ngầu .

Bạch Gia Hòa giữ cô , rằng nhớ cô, lâu gặp, khi càng bận hơn nữa.

Họ đang ngoài sân, quây quần bên bếp lửa nấu , phía còn nướng một món ăn như hồng, táo đỏ, nhãn, kẹo bông gòn. Không khí ấm cúng như trong một quán cà phê chiều cao cấp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lac-vao-vai-nu-phu-doc-ac-ta-chi-muon-song-doi-vo-vi/chuong-36.html.]

Bạch Gia Hòa rằng quýt nướng xong ăn ngon, đó chia cho cô một nửa.

Ôn Dĩ Ninh vô tình lướt qua khuôn mặt quen thuộc của Trần Gia Bạch, lúc đang trò chuyện vui vẻ với Tạ Vũ Thần. Sau khi Thẩm Việt Trạch rời , rõ ràng là nhiều hơn hẳn, còn một cô gái độc cứ liên tục gợi chuyện với .

Bạch Gia Hòa: “Ninh Ninh, Ninh Ninh.” Cô chạm cánh tay, Ôn Dĩ Ninh mới hồn.

“Sao thế?”

Bạch Gia Hòa theo ánh mắt cô, vẻ mặt thư thái lập tức nhuốm màu lo lắng. Cô hạ giọng hỏi, chỉ đủ hai thấy: “Em là hối hận đấy chứ?”

Nếu Thẩm Việt Trạch ở đây, cô tuyệt đối dám hỏi câu .

Ôn Dĩ Ninh: “Em hối hận.”

Cuộc sống hôn nhân hiện tại mang cho cô những gì cô mong .

Lãnh Hàn Hạ Vũ

“Vậy thì . Chị còn tưởng em uống rượu xong nhớ chuyện cũ. thật, hồi đó, tụi chị đều nghĩ em sẽ kết hôn với Trần Gia Bạch.”

Không chỉ ngoài, ngay cả bản cô cũng nghĩ chuyện kết thúc như .

Bạch Gia Hòa định gì đó thôi, thật sự khuyên cô, nhiều điều , nhưng thấy cô vẻ vui, cô ý tứ ngậm miệng.

, tình yêu muôn vàn kiểu, chẳng công thức nào cả.

Tính cách mỗi cũng muôn hình vạn trạng, điều áp dụng cho cô chắc áp dụng cho khác.

Trong lúc cô lơ đãng, ly nước lạnh trong tay cô lấy , đó là chén canh an thần ấm nóng. Quay đầu , là Trần Gia Bạch đưa cho cô.

Hành động nhỏ khiến Diệp Khinh Trì và Tạ Vũ Thần đang đ.á.n.h bài cũng về phía , chỉ Ôn Diệc Xuyên vô tâm vẫn đang la lớn: “Để đoán xem bài tay các là gì... C.h.ế.t tiệt, chuẩn thế nhỉ?!”

Trần Gia Bạch chỉ : “Đừng uống đồ lạnh.”

Nhiệt độ ngoài trời thấp, cô mùa đông vẫn thường mặc quần mỏng, rõ ràng vẫn nhớ thói quen của cô.

Ôn Dĩ Ninh tự nhiên đáp : “Cảm ơn.”

Cô cảm thấy bứt rứt vài giây, đó dậy, đặt chiếc chén lên bàn, trở căn nhà yên tĩnh và trống trải, chuẩn về bằng ô tô, như thể đang chạy trốn.

Trần Gia Bạch theo cô, cũng rời khỏi sân phòng, gọi cô : “Ninh Ninh.”

Cô giả vờ như thấy, đầu, dừng bước, tiếp tục về phía .

“Ninh Ninh.”

“…”

“Ôn Dĩ Ninh.”

“Giờ đến chuyện với một câu cũng ? Anh quản cả chuyện ??”

Ôn Dĩ Ninh đáp lời , chỉ lo mặc áo khoác ngoài, quấn khăn quàng cổ từng vòng.

Chiếc khăn quàng cổ hàng hiệu cô lướt thấy mạng, tiện tay cho giỏ hàng, nhưng vì quá đắt nên cô thanh toán. Hai ngày , chiếc hộp đóng gói xuất hiện trong phòng khách, cô là trùng hợp xem giỏ hàng của cô.

Loading...