Đều là trưởng thành, chẳng ai thích dỗ dành ai. Sau khi lên du thuyền, thấy lạnh lùng và hứng thú, mấy họ cũng mặc kệ, lười kéo bầu khí hòa hợp .
Hơn nữa, giữa những em phân biệt . Những cầu xin cha , cầu xin giúp đỡ bên ngoài thì sẵn sàng nịnh bợ, chiều lòng , nhưng những thường chơi cùng đều hành động theo ý .
Hơn mười giờ tối.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Họ đang trong phòng khách chơi game, xem phim, tán gẫu đủ thứ chuyện, ăn trái cây cắt sẵn. Hướng Vũ Miên hỏi cô ăn tráng miệng : “Em ăn hết, nhiều calo quá.”
“Phần nhỏ mà, chắc chỉ một miếng là hết thôi.”
Cô thực đơn của khách sạn mà băn khoăn, món nào cũng nếm thử.
Họ thấy tiếng cửa phòng đóng , động tĩnh hề nhỏ.
“Về .”
“Này, đấy?”
Lý Hạ Di đặt máy chơi game xuống, dậy cửa, quan sát vẻ mặt : “Tớ còn gọi cho hai cuộc điện thoại đấy, ăn cơm ?”
Anh chậm rãi bước tới, lướt mắt qua những đang sofa và thảm: “Ừ.”
“Có một thôi ? Sao một tiếng, bọn còn lo cho đấy.”
Anh thờ ơ : “Có gì mà lo.”
Âm thanh game ồn ào. Ôn Dĩ Ninh thấy xuống mép sofa, cách cô xa. Vẫn là bộ đồ hiệu ban ngày, nhưng chiếc áo phông bên trong cởi . Phần cơ thể chỉ còn chiếc sơ mi tay ngắn họa tiết hải đảo, quần dài cũng gió biển khô.
“Tại ăn tối cùng bọn em? Là vì em ?”
Ôn Dĩ Ninh chợt tò mò hỏi.
Anh hừ lạnh một tiếng, tự rót nửa ly rượu vang trắng bàn: “Tự ảo tưởng cái gì đấy? Đừng nghĩ quan trọng đến thế.”
“Vậy khi em đến, vẫn mà, lúc biển cũng . Chỉ là xuống nước, cứ như thể khác nợ tiền . Em nhớ là chúng chia tay trong hòa bình mà, cần thiết thế ?”
Ôn Dĩ Ninh cũng uống một chút rượu trái cây trong bữa tối. Độ cồn thấp, thể so với rượu uống trong các bữa tiệc, nhiều lắm chỉ là say. Những lời kìm nén suốt nửa tháng qua bỗng chốc tuôn hết.
Ánh đèn mờ ảo khiến cô rõ ánh mắt .
Anh chằm chằm cô, giọng điệu lạnh lùng: “Nhìn thấy cô là thấy phiền, hối hận vì lên giường với cô ? Cô cứ thích hỏi, thẳng nhé. Cô thích tìm ai thì tìm, thích ngủ với ai thì ngủ. Ngay cả việc cô lượt lên giường với tất cả những trong căn phòng , cũng ý kiến, nhưng đừng mắt .”
“…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lac-vao-vai-nu-phu-doc-ac-ta-chi-muon-song-doi-vo-vi/chuong-322.html.]
Tim Ôn Dĩ Ninh đập nhanh hơn vài nhịp. Cảm giác quen thuộc ập đến. Cô chán những ngày tháng bình lặng suốt nửa tháng qua. Dù những trai khác lời ý đến cũng vô dụng, dù họ nỗ lực bao nhiêu trong điện thoại ngoài đời, cô vẫn thờ ơ.
Chỉ mới mang cảm giác tim đập nhanh, mỗi dây thần kinh đều kích thích, ràng buộc.
“Em cứ nghĩ chơi bời bấy lâu nay còn để tâm . Trần Gia Bạch bây giờ gặp em còn ghét em, vẫn như . Anh chỉ mất vài ngày để chấp nhận chuyện ,”
“Anh còn tiếp tục bạn với em. Em cứ nghĩ cả hai đều như .”
Ý ngoài lời là cô nghĩ sẽ cảm xúc thừa thãi, sự thờ ơ thực sự là lạnh nhạt chứ thù hận.
Anh khẩy, tiếp lời chủ đề : “Hai tháng , nếu cô là tùy tiện như , tiếp tục mối quan hệ .”
Ôn Dĩ Ninh: “Ý là gì? Nếu em tùy tiện, thì em sẽ lên giường với ?”
Anh lười đáp cô nữa, Tề Mục Nghiêu kéo chơi game. Họ chơi game online, loại nạp hàng trăm nghìn tệ.
Tuy nhiên, quá nghiện game, khi cả tháng chơi nào. Chỉ khi chơi cùng bạn bè thì rủ. Anh giỏi kỹ thuật, phản xạ nhanh, ai cũng thích chơi cùng .
Ôn Dĩ Ninh xem phim nữa, nhưng cô chỉ chơi game di động: “Chơi Pubg .”
Giang Lẫm bắt đầu , Trình Kính Trạch cũng , kiểu mà đàn ông đều hiểu. Lúc đầu cô hiểu tại họ , thắc mắc hỏi Hướng Vũ Miên: “Sao thế?”
Hướng Vũ Miên cũng là một "tay lái lụa", kinh nghiệm còn phong phú hơn cô: “Nói ‘gà’ (chī jī) thì đừng ‘ba’ (ngụ ý bậy bạ).”
Mặt cô đỏ lên, cô “Ồ” một tiếng. Sau đó sang vẻ mặt Thẩm Việt Trạch. Anh đang chuẩn đeo tai , lạnh lùng liếc cô một cái, gì.
Giang Lẫm đặt điều khiển từ xa xuống, cầm điện thoại bàn vài vòng: “Lên acc , lên acc.”
Mấy cuộn tròn sofa, , khí thoải mái, như thể đang nghỉ dưỡng thực sự.
Ngược , hai chơi game online cách đó mười mét, hầu như giao tiếp gì suốt. Tề Mục Nghiêu phát hiện hôm nay tập trung, liên tục kéo chân . Cậu bực bội hét lên: “Này bạn ơi, cái quái gì thế?! Cậu tập trung một chút hả?!”
Ăn uống linh đình đến tận rạng sáng. Có ngủ, nhưng sức trẻ dồi dào, dù buồn ngủ cũng thể thức trắng đêm.
Hơn mười hai giờ, họ bắt đầu đ.á.n.h bài. Ôn Dĩ Ninh thành thật : “Thẻ của em thật sự còn nhiều tiền , vài trăm, vài nghìn thì , lỡ thua nhiều quá trả nổi thì .”
Diệp Khinh Trì thấy Trình Kính Trạch xáo bài điêu luyện, rõ ràng là một tay chơi chuyên nghiệp, cố ý : “Có gì , thua thì cứ tính cho Trình Kính Trạch là .”
“Thật hả?”
Cô hỏi.
Trình Kính Trạch ngậm một điếu thuốc, lơ đễnh đáp: “Đừng nghĩ chuyện tiền bạc.”
Giang Lẫm: “Cậu nhường cho cô thắng nhiều một chút.”