Thẩm Khoát dáng vẻ công t.ử nhà giàu phóng túng, ánh mắt đầy vẻ trêu chọc cô, thong thả : “Rời xa , cô sống còn bằng tài xế nhà .”
“…”
“Dùng xong vứt, đời gì chuyện như ?”
Anh giường biến thái.
Bản con cũng biến thái.
Cảnh Dao cố tình tránh mặt , lo sợ phá hủy cuộc sống yên hiện tại của . Hơn nữa, cô sắp đính hôn với bạn trai, thể để bạn trai về quá khứ của cô.
Thẩm Khoát độc địa đe dọa: “Cậu cô sống chung với ngay khi đại học ?”
“Nếu , còn cưới cô ?”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Anh tùy tiện nhét chiếc thẻ phòng chiếc váy ngắn cúp n.g.ự.c của cô: “Nếu cô đến, sẽ giúp cô giữ bí mật. Không đến, thì liệu mà xem.”
Mối tình ân oán triền miên, hợp tan tan hợp của công t.ử thượng lưu và nữ diễn viên.
Nếu hứng thú, nhớ chuyên mục của để sưu tầm nhé!
--- Chương 96 --- 96 Dứt khoát rời
Tổng cộng bốn vali hành lý 26 inch. Trước khi ở với Thẩm Việt Trạch, tất cả đồ đạc của cô nhiều nhất cũng chỉ đựng hai vali.
Bình thường cô cảm thấy nhiều quần áo và giày dép, nhưng khi dọn dẹp, cô mới phát hiện từ lúc nào mua cho cô nhiều đến thế. Ngay cả những chiếc dây buộc tóc đáng chú ý cũng hơn chục kiểu khác .
Hai ngày nay cô gần như nghỉ ngơi, dọn dẹp phòng ngủ, phòng khách một lượt, lau chùi từ trong ngoài. Người thuê rõ ràng là đàn ông. Trên tủ đầu giường cũ kỹ bám đầy tàn thuốc, bức tường trắng vết khói thuốc, vàng ố cả một mảng.
Trên giường cũng gối và đệm, nhưng dùng bao lâu , vết ố vàng kiểu gì cũng giặt sạch .
Cô luôn cảm thấy đàn ông giữ vệ sinh, điều liên quan đến việc họ giàu nghèo. Có lẽ vì cơ thể họ khỏe mạnh, ít bệnh nên một thích tắm rửa, mùa hè thì đỡ, mùa đông thậm chí vài ngày tắm, còn mặc nguyên quần ngoài ngủ.
Ôn Dĩ Ninh đây là như . Khi trai Ôn Diệc Xuyên du học, lúc còn ăn ở chung một nhà, cô thường cực kỳ ghét việc chạm đồ đạc của cô. Cô thậm chí cho phòng riêng, sợ lên ghế sofa chạm ga trải giường, vì như thế cô sẽ mang giặt hết.
Vì cô cao, kích cỡ áo T-shirt của hai em gần như tương đương , thỉnh thoảng Ôn Diệc Xuyên ưng ý bộ nào của cô thì cứ thế mặc luôn. Cô thì thà cần bộ quần áo đó nữa còn hơn nếu mặc qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lac-vao-vai-nu-phu-doc-ac-ta-chi-muon-song-doi-vo-vi/chuong-301.html.]
May mắn là nước ngoài du học. Cô thường sống một trong nhà, chỉ dì giúp việc lo bữa sáng và bữa tối. Cha cô bận rộn tiếp khách, rượu chè đến tận rạng sáng mới về, lúc đó cô ngủ say .
Mãi đến khi gặp Thẩm Việt Trạch, cô mới thể thích nghi với việc ăn chung ở chung với một đàn ông.
Anh tắm rửa mỗi ngày, quần áo mỗi ngày. Giày mang ngoài gần như bao giờ lặp , cô cũng rõ đó là giày mới là dì giúp việc lau sạch sẽ mỗi ngày.
Cô cau mày, trải bộ chăn ga gối đệm sạch sẽ lên giường, quỳ xuống vuốt phẳng. Bộ bốn món vẻ lạc lõng với thứ khác trong căn phòng.
Hứa Tứ thường xuyên về nhà qua đêm, hoặc về thì cũng lúc nửa đêm hai ba giờ sáng.
Lúc đó cô ngủ , mà đến bảy tám giờ sáng cô tỉnh dậy thì vẫn dậy.
Buổi trưa, khi cô ngoài ăn cơm, Hứa Tứ vặn vác cây đàn guitar lên xe bạn trai rời .
Đáng lẽ cô bàn bạc chuyện cùng dọn dẹp tổng thể phòng khách một lượt, nhưng kết quả là suốt ba ngày liên tiếp gặp mặt .
Hơn nữa, Hứa Tứ yêu cầu cao về vệ sinh, cảm thấy phòng khách quá bẩn thỉu, ở vẫn quen.
Ôn Dĩ Ninh đành tự dọn dẹp, lau chùi từ trong ngoài, bỏ sót cả những góc khuất. Một căn nhà lâu ngày dọn dẹp thật sự tốn sức, khiến cô đau lưng mỏi gối.
Phòng khách còn đỡ, cùng lắm là chất đống quần áo bẩn. khoảnh khắc cô mở cửa tủ lạnh , cả cô tê cứng. Bên trong còn sót một đống hoa quả, rau củ và bánh ngọt thối rữa, phủ đầy những con giòi bọ lúc nhúc. Cửa tủ lạnh cũng ngoại lệ, tất cả đều còn sống, từ từ quằn quại với biên độ nhỏ.
Nhìn xuống thùng rác trong bếp, cô thấy nó cũng chứa đầy những con giòi bọ y hệt.
Cô cuối cùng nhịn nữa, gọi thẳng cho Hứa Tứ: “Tủ lạnh nhà bao lâu dọn dẹp? Sao là côn trùng thế ?”
Bên Hứa Tứ vọng tiếng nhạc đệm, tiếng ồn khá lớn, đủ loại nhạc cụ hòa trộn, còn tiếng con trai đang hát.
Hứa Tứ qua loa đáp: “Cũng lâu lắm , chắc hơn một tuần gì đó.”
“Cậu tủ lạnh hỏng ? nó hỏng cắm điện, mà nó sinh một đống giòi. Không thể để đồ ăn trong đó , mùa hè dễ sinh giòi ??”
“ để đồ ăn bàn một lát là ruồi bọ bay , dám để qua đêm.”
“À, lâu bếp, cũng ăn cơm ở nhà. Giờ đang bận lắm, về tiếp nhé. Không thì gọi dọn vệ sinh đến dọn .”
Ôn Dĩ Ninh tháo chiếc găng tay còn , đẫm mồ hôi, tóc bết dính cổ. Cô tùy tiện chỉnh tóc, chống tay lên eo, bực bội : “Vậy tại cắm điện ? Cậu kiến thức cơ bản ? Hôm đó đến vội quá nên xem kỹ. Thói quen sinh hoạt của tệ quá đấy.”