Trần Gia Bạch thì còn đỡ, tính cách đàn ông thẳng thắn, thần kinh thô, chỉ cần bịa vài lời yêu thương giả dối là thể khiến sẵn lòng chi tiền cho cô.
Đối phó với Thẩm Việt Trạch thì . Dù lời ngon tiếng ngọt tranh cãi kịch liệt đều tác dụng.
Cô thể cảm nhận rõ ràng rằng quan tâm đến cảm xúc của cô, chỉ cô thỏa hiệp, cúi cầu xin hòa giải.
/
Cô cầm điện thoại lên, một đoạn video mười giây về sàn nhảy cách đó xa. Khung cảnh xa hoa trụy lạc. Cô gửi cho Thẩm Việt Trạch.
Anh gần như trả lời ngay lập tức, [Địa chỉ.]
Một lát , gửi thêm một tin, [Có t.h.a.i mà còn dám uống rượu?]
Cô trả lời, ấn nút nguồn tắt máy, dứt khoát ném điện thoại lên bàn. Cô tin rằng sẽ sớm tìm hộp đêm ở .
Phong Diễm hỏi: "Sao thế? Từ đầu thấy mất tập trung. Thiếu tiền ? cho vay nhé."
Cô đùa : " cứ tưởng sẽ b.a.o n.u.ô.i chứ."
"Cũng là thể."
Phong Diễm cũng . Có lẽ là vì sống trong môi trường đấu đá, tham lam sự đơn giản thời đại học.
Cô lắc đầu: "Cậu say ."
Thí Vũ Hằng kéo cô giữa sàn để nhảy. Tiếng nhạc rung chuyển, nhịp điệu mạnh mẽ và cuốn hút, khí sôi động ái .
Cô nhảy Jazz. Cô cùng một cô gái trong đoàn phim đối diện , bắt đầu nhún nhảy theo điệu nhạc. Xung quanh vang lên tiếng hò reo của cả nam và nữ.
Trước khi Thẩm Việt Trạch đến, gọi điện cho Thẩm Khoát và tìm gặp quản lý của quán bar .
Khách khứa đông đúc, thể tìm thấy ngay lập tức, thực quán tính riêng tư khá , chủ yếu là để lộ thông tin của khách.
Vừa thấy , quản lý đích dẫn đến khu ghế cố định mà Thí Vũ Hằng đặt.
Anh thấy vài diễn viên phụ quen mặt trong đoàn phim của họ, nhưng lướt một vòng, cô ở đó. Điện thoại thì vứt sofa, bên cạnh là cốc rượu rỗng uống hết.
Những chiếc cốc xếp chồng lên cao gần bằng , chứng tỏ họ chơi ít trò.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lac-vao-vai-nu-phu-doc-ac-ta-chi-muon-song-doi-vo-vi/chuong-294.html.]
Người quản lý lướt qua chiếc đồng hồ tay vị thiếu gia , liền gia cảnh tầm thường. Cả toát vẻ lạnh lùng hờ hững, nhưng mang theo một áp lực vô hình.
Trong lòng quản lý thấy phiền nhưng nhẫn nhịn, vẻ mặt cực kỳ khách sáo, hỏi: “Ngài tìm cần gặp ạ? Hay ngài mô tả cho , sẽ phân công vài nhân viên phục vụ cùng tìm, chẳng hạn như hôm nay cô mặc quần áo gì, nhuộm tóc màu gì…?”
Thẩm Việt Trạch một tay đút túi quần, liếc sàn nhảy nơi đang lắc lư điên cuồng, chen chúc , cứ như đang phê thuốc, vẻ mặt khá sốt ruột: “Tắt nhạc ở đây , bảo mấy gã DJ câm miệng.”
Người quản lý yêu cầu vô lý chọc , nhưng thái độ vẫn : “E rằng , ngài thấy khách đông thế , họ đang nhảy hăng, nếu chúng tắt nhạc giữa chừng sẽ mất hứng của khách. Hay là chúng phòng giám sát kiểm tra camera, chỗ chúng phủ sóng bộ đấy ạ.”
Thẩm Việt Trạch định rằng chỉ cần gọi đội săn sóc gái mại dâm đến đây kiểm tra là chuyện sẽ dễ giải quyết, thì thấy một bóng dáng quen thuộc, lưng về phía , mặc váy ngắn cũn cỡn, ngắn đến mức cúi xuống là lộ cả nội y, áo hai dây hở rốn, để lộ vòng eo nhỏ nhắn.
Cô nhảy theo điệu nhạc, uốn éo như một con yêu tinh, ánh mắt mơ màng, mái tóc dài tán loạn, những xung quanh đều chằm chằm chớp mắt.
Phong Diễm, Thí Vũ Hằng, Lý Ngô, đều ở đó, cũng đang nhảy nhót quên cả trời đất.
DJ cầm micro, hùng hồn một đoạn, hô to: “One, two, one, two, three, go——”
Âm nhạc đẩy lên cao trào, cả sàn nhảy bùng nổ——
lúc đó, một cô gái nửa ngày, tưởng còn độc , cô khá phóng khoáng, nhảy quyến rũ cọ xát . Cô mặc váy ngắn quây n.g.ự.c màu đen, trang điểm kiểu mèo hoang, mời gọi, khêu gợi, giọng ngọt ngào: “Anh ơi, uống với em một ly nha?”
Cô gái kéo tay đặt lên vòng eo thon thả của , cảm thấy cao trai, dù chỉ mặc bộ đồ thường ngày đơn giản nhưng vẫn cuốn hút, chỉ đàn ông như thế chiếm tiện nghi.
Ôn Dĩ Ninh sớm chú ý đến , cô liếc mắt lập tức dời , giả vờ như thấy, tiếp tục lắc lư theo điệu nhạc.
Phong Diễm đội mũ lưỡi trai, làu bàu với cô: “Đó là Thẩm Việt Trạch ? Đến tìm ??”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
…
“Người bên cạnh là ai thế? phụ nữ trong quán bar đúng là thích trai thật. Tối nào tao cũng bắt chuyện cả chục , cỡ Thẩm Việt Trạch thì cũng ngang ngửa thế thôi.”
Cô tức giận thốt lên: “Cậu bệnh , quan tâm đến gì, với dứt khoát lâu !”
Ngọn lửa khó khăn lắm mới dằn xuống bốc lên đỉnh đầu. Gọi đến, để xem phụ nữ khác ve vãn . Quả nhiên, cô nên lời Ôn Diệc Xuyên, loại đàn ông thể yêu đương, lăng nhăng dâm đãng.
Thẩm Việt Trạch giật phăng cánh tay cô gái lạ , bước sàn nhảy, lạnh mặt về phía cô.
Anh nắm chặt lấy cổ cô, buộc cô dừng thể đang lắc lư , xoay cô đối diện với , tiến sát thêm vài phân.
Ôn Dĩ Ninh giật , run lên. Bàn tay cầm ly rượu đá của lạnh ngắt, cô gắng sức đẩy , nhưng vô ích, buông.
“Anh cái quái gì thế——”