Hoặc lẽ, Thẩm Việt Trạch nương tay một chút. Nếu thực sự đ.á.n.h , chắc chắn sẽ là lưỡng bại câu thương.
Cô tò mò hỏi: "Anh , còn viện bao lâu nữa?"
"Em gặp Thẩm Việt Trạch ?"
"Chưa."
"Hai , ai là bắt đầu quyến rũ ai?"
Cô ngừng : "Anh ."
Cô xuống chiếc ghế cạnh giường bệnh. Chân tay vô lực. Cô thức trắng gần một ngày một đêm, đến bệnh viện đối mặt với hai cuộc đối chất liên tiếp, đủ để kiệt sức.
"Vậy tại em cho ? Nếu em chút cam lòng nào, em thể với ."
Ôn Dĩ Ninh im lặng, sống lưng cứng đờ. Mọi chuyện đến nước , nghĩ thì nghĩ, cô quan tâm nữa.
Rất nhiều chuyện, lúc đó Trần Gia Bạch thấy vấn đề gì. Bây giờ xâu chuỗi , mới thấy ngu ngốc đến mức nào.
"Lúc đạo diễn của em ban đầu báo cảnh sát, còn thực sự nghĩ em là nạn nhân, nghĩ rằng Thẩm Việt Trạch cưỡng ép, đe dọa, thậm chí hạ t.h.u.ố.c em. Hắn lúc nào cũng thể kiếm t.h.u.ố.c kích dục, chẳng giới hạn gì, việc hạ t.h.u.ố.c là thể."
"Cho đến lúc đường đón em, vẫn còn nuôi hy vọng em."
Anh giường bệnh, nhíu mày cô, vẻ mặt đầy khó hiểu và oán giận. Anh đưa tay luồn tóc, dường như cảm thấy bất lực: "Em yêu ai cũng , ngủ với ai cũng . Hai rõ ràng vô lựa chọn, đối phương thì sống ."
Anh thậm chí còn từng hạ níu kéo cô. Hai chia tay đó, đều là đá , và đều là khác nịnh nọt , hạ thấp bản để tìm .
Lời níu kéo của giờ đây chỉ là một trò .
Cô ngoại tình, thể hiểu. Cô dây dưa với các nam sinh trong trường, cũng thể hiểu.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Ai cũng , nhưng tuyệt đối thể là Thẩm Việt Trạch, thể là em mà tin tưởng nhất.
Cô gật đầu đồng tình, thể phản bác. Cô cảm thấy phận đẩy : "Em với thế nào. Có những chuyện, rõ là sai nhưng vẫn thể kiểm soát , cứ như là... nghiện ma túy ?"
Trần Gia Bạch lạnh: "Em là em yêu đến mức kiểm soát , đúng ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lac-vao-vai-nu-phu-doc-ac-ta-chi-muon-song-doi-vo-vi/chuong-275.html.]
"Không ý đó,"
Cô vội vàng giải thích. Cô thực sự nghĩ yêu đến mức vô phương cứu chữa, cùng lắm chỉ là thích mà thôi.
chỉ cần tìm đến, cần gì, cô cũng cam tâm tình nguyện lên giường cùng .
Cô dám điều với Trần Gia Bạch. Dù đ.á.n.h phụ nữ, nhưng trong lòng cũng sẽ nhịn mà tát cô vài cái.
Trần Gia Bạch gật đầu. Nỗi uất hận trong lòng khó mà tiêu tan. Nghĩ đến việc hai họ lén lút ngủ với bao nhiêu , cảm thấy sự trả giá của đều trở thành công cốc.
" tặng em nhiều thứ. Những gì mà những cô gái khác , chỉ cần em thích, gần như lập tức mua cho em. cứ nghĩ khi chia tay, em sẽ cầu xin hòa, vì em thể tìm ai hào phóng hơn , cũng thể gặp thực sự cưới em."
Anh tự thấy tròn bổn phận. Yêu đương chẳng là như ? Ăn uống, xem phim, lên giường, tặng quà. Dù giàu đến mấy thì cũng là con , quá nhiều trò lố lăng, chỉ là nhà hàng đắt hơn một chút, quà tặng là hàng xa xỉ phẩm.
Hạ Duy thì thật, nhưng từng nghĩ đến chuyện kết hôn với cô .
Ôn Dĩ Ninh thì khác, thực sự dự định khi nghiệp sẽ nghiêm túc chung sống, chỉ là nhất thời hứng thú, cũng coi cô là món đồ chơi.
Ôn Dĩ Ninh dậy, vội vàng : "Em sẽ trả tiền cho . Hai đừng đ.á.n.h nữa ? hiện tại em nhiều tiền mặt đến thế. Kể cả bán thì cũng đủ,"
Cô giải thích: "Phải vài tháng nữa em mới nhận đủ bộ tiền cát-xê. Họ trả tiền theo đợt: một phần nhỏ khi bấm máy, một phần giữa chừng, và phần còn là thanh toán cuối cùng."
" điều là đòi tiền em."
Anh lạnh lùng, mỉa mai: "Xem Thẩm Việt Trạch cũng quá coi trọng em, đến mức tiền nong như mà em cũng thể xoay sở."
Cô đáp. Anh cho tiền, nhưng cô tiêu tốn ít, còn dùng một phần để chạy chọt các mối quan hệ.
Trần Gia Bạch: "Thực là khá hào phóng với bạn gái. Hồi chia tay với Thời Ứng Mộng, còn tặng thẳng một căn hộ cao cấp quà chia tay."
"..."
Ôn Dĩ Ninh cay xè mũi, những cảm xúc hỗn loạn dồn dập ập đến. Cô cố gắng kìm nén cảm giác , hít sâu một . Lẽ lúc nãy cô nên lóc tỏ vẻ đáng thương mặt Trần Gia Bạch, vì dễ mềm lòng với trò đó nhất. cảm xúc cô chai sạn, tài nào . Thế mà, chỉ cần nhắc đến Thẩm Việt Trạch, cô chịu nổi.
Cô đầu sang nơi khác, rời khỏi giường bệnh của , yên, đưa tay vuốt tóc, cố gắng bình tĩnh , : "Ban đầu em từng hối hận, nhưng hối hận cũng vô dụng. Không thể nào tìm để hòa nữa."
Trần Gia Bạch hút thuốc, nhưng bực bội uống rượu, tiếc là bác sĩ cho phép. Tuy nhiên, cơn giận dữ nhất cũng qua, chỉ lấy thể diện.