Người giáo viên từng là thực tập sinh, chút kinh nghiệm. Cô cũng xổm mặt cô, lo lắng kiểm tra một lượt: “Phải đến bệnh viện kiểm tra mới . Đợi một chút nhé, gọi xe cứu thương . Những chỗ khác thì , nghiêm trọng ? Cái bục thấp , cao hơn một mét, dù tiếp đất ở tư thế nào thì cũng sẽ thương.”
Lúc đầu, bộ sự chú ý của Ôn Dĩ Ninh mắt cá chân đau nhất thu hút nên cô những chỗ khác. Cô hít mũi, cố nén tiếng , mũi cô cay xè. Cô giơ hai cánh tay lên, trầy xước, nhưng cổ tay cũng khó chịu, chắc là do chống đất quá đột ngột.
Ê-kíp chương trình gọi cấp cứu.
Sau đó, họ liên hệ với công ty cô. Trình Vũ Châu đang công tác, lúc đành liên lạc với nhà cô, chỉ một quản lý tạm thời thì đủ.
Trình Vũ Châu điện thoại của cả cô. Kết quả là, gọi , gọi ba đều ai bắt máy, khiến Trình Vũ Châu ở đầu dây bên tức giận mắng mấy câu rằng đồ đáng tin cậy.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Ôn Diệc Nhiên lúc đang ở phòng phẫu thuật, mang theo điện thoại.
Lúc đó, Ôn Dĩ Ninh đưa cho công ty ba điện thoại nhà, còn là dì và chị họ. Cô hai ký hợp đồng với công ty lớn vì nhân phẩm của .
Chị họ Kỷ Dao thì đang họp trong phòng hội nghị, điện thoại tắt tiếng.
Trình Vũ Châu cũng thể về, đang ở Pháp. Anh nhịn phàn nàn một lượt về mấy của cô, ai thể trông cậy . Cuối cùng, vẫn gọi cho Thẩm Việt Trạch. Thẩm Việt Trạch bắt máy nhanh.
Đây là đầu tiên Ôn Dĩ Ninh lên xe cứu thương. Trong đầu cô vẫn là chuyện về buổi tuyển chọn, quá trình hỗn loạn, bối rối. Lúc các loại kiểm tra, bên cạnh chỉ một nhân viên cùng, cô mang theo điện thoại, một xu, cũng quen nào, trong lòng trống rỗng.
Cô nhỏ: “ gọi điện cho trai.”
Cô gái tên là Lư Kính: “Đã liên lạc với gia đình cô . Ban đầu là với công ty cô, họ điện thoại nhà cô, chắc lát nữa sẽ đến thôi. Cô ăn gì, xuống căng tin mua cho cô.”
Trong phòng bệnh,
Ôn Dĩ Ninh thẫn thờ mắt cá chân của , giọng đầy cay đắng: “Em ăn gì cả.”
Đã bó bột, gãy xương tróc màng, cần ít nhất một tháng để hồi phục.
Lư Kính lo lắng thở dài: “Không , ăn mới hồi phục nhanh . quên mất lời bác sĩ dặn , hỏi xem nên ăn gì là nhất.”
Cô đưa điện thoại cho cô: “Cô gọi cho nhà cũng .”
Ôn Dĩ Ninh gọi của cả. Ban đầu cô nhớ của cả và chị họ, nhưng chị họ đổi mới khi , cô kịp nhớ. Cô nghĩ giờ ai ngoài cũng mang điện thoại, cần thuộc lòng.
Số của cả reo hai tiếng thì bắt máy, giọng gấp gáp vang lên: “Ninh Ninh, mới em ngã, chiều nay ca phẫu thuật nên xem điện thoại. Giờ đang lái xe về phía em đây, còn mất mấy tiếng nữa. Nghe là gãy xương đúng ? Hiện giờ tình hình thế nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lac-vao-vai-nu-phu-doc-ac-ta-chi-muon-song-doi-vo-vi/chuong-180.html.]
“Gãy xương tróc màng,”
Cô yên lặng, giọng yếu ớt: “Anh cũng đừng vội quá, em bó bột xong . À, đến lấy điện thoại cho em , nó vẫn còn ở chỗ ê-kíp chương trình .”
“Có ai ở bên cạnh chăm sóc em ?”
“Có ạ.”
Sau đó cô cúp máy.
Lư Kính ngoài mua cơm cho cô, dặn cô xem TV đợi, lát nữa sẽ .
Cô đáp lời, cảm thấy n.g.ự.c nặng trĩu, buồn bực nên lời, bối rối, lo lắng. Cô xem lọt TV, ngoài cửa sổ, trời tối, hơn bảy giờ .
Cô chuẩn cho cuộc tuyển chọn mấy tháng, dốc nhiều thời gian, công sức và tâm huyết như , bỏ lỡ như thế . Nếu khi cố gắng mà mắt , cô sẽ thấy hối tiếc gì. bây giờ, cô còn cơ hội lên sân khấu biểu diễn. Ê-kíp chương trình sẽ chờ đợi bất kỳ ai.
Cứ như thế mười phút, trong đầu cô lướt qua từng khung cảnh lúc luyện tập. lúc cảm xúc phức tạp vì cam lòng dâng lên đến đỉnh điểm, cửa phòng bệnh đẩy mạnh.
Bóng dáng cao ráo quen thuộc, ánh mắt cô trực tiếp va . Cô ngẩn , giọng điệu đầy bất ngờ: “Sao đến đây…”
Trại huấn luyện hẻo lánh, cho dù lái xe nhanh nhất từ chỗ đến bệnh viện cũng mất bốn năm tiếng. Trừ khi ngay khi cô ngã, lập tức lái xe đến đây.
Hơi thở Thẩm Việt Trạch nặng nề, quét khắp cơ thể cô, cuối cùng dừng ở mắt cá chân đang bó bột: “Ngã thế nào?”
“Lúc đó bật đèn, gần như tối đen. Chúng em đổi đội hình, lúc di chuyển thì trượt chân.”
“Gãy xương ?”
Anh tiến lên, cúi quan sát một lúc, hỏi: “Những chỗ khác thì ?”
“Chỉ mỗi chỗ thôi.”
Cô nhẹ nhàng lắc chân, ngắm hôm nay. Anh mặc một chiếc áo khoác đen, quần jeans rách, mái tóc đen rối, vẻ mặt lạnh nhạt, biểu cảm. Chắc là do Trình Vũ Châu gọi điện kể cho .
Bên cạnh còn đặt bộ quần áo bệnh nhân xếp gọn, cô kịp . Bộ quần áo cô đang mặc vốn bẩn. Cô nhớ gì đó: “À, điện thoại của em để quên ở chỗ . Cho em dùng điện thoại của một lát, để em gọi chị họ đến chăm sóc.”
Thẩm Việt Trạch đến vội, đường cũng kịp mua gì ăn. Anh giơ cánh tay đồng hồ: “Để mua đồ ăn cho em.”
“Ấy, mua , cần .”