Trần Gia Bạch nhớ đó là một thương hiệu xa xỉ nào đó, nhiều đeo cùng kiểu, nên cũng nghĩ nhiều. Anh ăn chim bồ câu giòn, : “Ôn Dĩ Ninh cũng một chiếc gần giống.”
“Quên cô ?”
Trần Gia Bạch biểu lộ cảm xúc gì, uống một ngụm rượu vang đỏ, nhất thời đáp thế nào. Anh chút do dự mở lời: “Cũng hẳn, lẽ là đầu tiên yêu đương nghiêm túc, cứ tưởng chuyện đều đơn giản như nghĩ.”
“Tuy rằng lúc nào cũng cảm thấy thiệt, khuyên đòi mấy món quà tặng, nhưng mà, cô bao giờ ý định lợi dụng về mặt đó. Cô là một cô gái , mẩy, từng thấy cô giận dỗi cãi vã bao giờ.”
Thẩm Việt Trạch im lặng lắng , Trần Gia Bạch. Ánh mắt bình thản thức ăn, chậm rãi ăn. Một lúc , mới hỏi: “Vẫn còn ?”
“Tùy cô thôi. Nếu cô gặp , thì vẫn về tìm . thấy chuyện tình cảm mà cưỡng cầu thì chẳng ý nghĩa gì, cứ thuận theo tự nhiên là nhất.”
Ôn Dĩ Ninh đòi chia tay, bất ngờ. Ban đầu cứ tưởng chỉ là giận hờn vặt, một thời gian ngắn là cô sẽ hòa. Cô gái nào thông minh một chút đều lấy thì cuộc sống hôn nhân sẽ thế nào.
Không đến cầu hòa thì thôi. Anh những gì cần . Đối tượng kết hôn nhiều lựa chọn, cứ nhất thiết là Ôn Dĩ Ninh.
Thẩm Việt Trạch: “Tìm một cô mới xong .”
Nhắc đến mới, đúng là một .
Trần Gia Bạch: “Cái cô nhóc lừa đảo chơi trò mỹ nhân kế với , hỏi cô đang ở , cô bảo chạy nước ngoài . Chắc là phét thôi. Nếu cô lừa đảo thì nghĩ còn thể thử .”
“Chưa chắc, khi cô thật sự thiếu tiền.”
“Cũng khả năng.”
Thẩm Việt Trạch lo lắng về chuyện . Tại ư? Bởi vì một , dù bao nhiêu khuyết điểm, tính cách xa đến mấy, vẫn sẽ thích.
“Trình Dư Chu gần đây nuôi một con mèo. Thấy bảo mèo dễ nuôi, cần ngày nào cũng dắt ngoài dạo, còn quấn .”
“ con mèo nuôi thì thiện, hễ đến gần là cắn, cào , cho sờ, cho ôm. Dì giúp việc khuyên vứt thẳng khu dân cư, nhưng chịu, còn cho rằng con mèo cá tính.”
Trần Gia Bạch thấy cũng lý, con thật cũng . “Thiên Lang ngoan thế cơ mà, tại nuôi nữa?”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
“Nó với con mèo đ.á.n.h .”
Lúc Thiên Lang đang ngoan ngoãn yên bên cạnh, hai họ ăn uống trò chuyện, may mà nó hiểu tiếng .
Trần Gia Bạch vài : “Thật Thiên Lang cũng đáng thương.”
“Cũng , ban đầu quen, nhưng lâu dần sẽ thôi.”
Anh từng bạc đãi con ch.ó . Điều kiện ăn ở đổi, chỉ là đổi chủ nhân. Nó cảm thấy ruồng bỏ, chút mất mát nào là thể.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lac-vao-vai-nu-phu-doc-ac-ta-chi-muon-song-doi-vo-vi/chuong-170.html.]
Trần Gia Bạch lúc mới nhắc đến chuyện chính hôm nay: “Bố bảo đến khuyên , bắt buộc chọn một trong hai con đường.”
“Một là tham gia chính trường, hai là đến Hàng Châu tìm ông .”
Trụ sở tập đoàn ở Kinh thành và Hàng Châu, nhưng những năm gần đây, Thẩm Tông Quân ở Hàng Châu nhiều hơn. Ông dành một phần ba thời gian ở đó, còn bay khắp nơi. Tuy nhiên, già và họ hàng đều ở Kinh thành, nên lễ tết vẫn về.
“Ông với thế nào?”
“Không gì nhiều, chỉ bảo tính cố chấp, nghĩ thể khuyên . Còn thì , dự định thế nào?”
Trần Gia Bạch cũng tò mò, nhưng chuyện giới thượng lưu quá phức tạp, dù là bạn cũng tiện hỏi nhiều.
Chỉ là từ miệng bố , Trần Gia Bạch Thẩm Tông Quân là cực kỳ tinh ranh, nửa đời lăn lộn trong vòng xoáy quyền lực.
Bề ngoài ông dễ gần, ấn tượng đối với luôn , nhưng càng hòa nhã thì càng thâm sâu, nếu leo đến vị trí đó.
“ dự định gì.”
Trần Gia Bạch xong là hiểu ý . “Nếu cần giúp đỡ gì thì cứ với .”
Thẩm Việt Trạch điềm tĩnh ngước mắt, “Ừm” một tiếng, đặt đũa xuống, nâng ly rượu lên cụng ly đối diện. Một tiếng kêu trong trẻo vang lên, khiến cảm thấy hiện tại như thế là quá .
Không chuyện Ôn Dĩ Ninh, lẽ họ thể em cả đời.
Ôn Dĩ Ninh sai một câu . Anh vì cái gọi là d.ụ.c vọng chinh phục hiếu thắng. Mặc kệ cô độc yêu, yêu đó là Trần Gia Bạch bạn gái của em , đều sẽ như .
“Bố bồi dưỡng , nhưng sức khỏe ông thế, mới bốn mươi mấy tuổi…”
Những lời còn tiếp, chỉ cần nhắc đến là đủ hiểu.
Thẩm Tông Quân sinh con sớm, năm nay cũng chỉ 44 tuổi, trông cứ như hơn ba mươi tuổi.
Ngay cả hai mươi năm nữa, ông cũng chỉ mới sáu mươi tư tuổi, nỡ sớm rút lui, giao bộ tâm huyết cả đời cho thế hệ .
Hơn nữa, các tỷ phú thế giới đều đang nghiên cứu cách trường thọ, cách đổi gen. Nếu may mắn, lẽ sẽ sống lâu hơn.
Vì , Thẩm Việt Trạch bao giờ ý định đó, cũng hứng thú với vị trí thừa kế, càng cuốn những cuộc đấu đá của họ. Làm một vị vương gia nhàn rỗi chẳng hơn ?
Trần Gia Bạch: “Cái thằng con riêng của ông gặp ?”
“Chưa, chắc là quá ngu ngốc nên ông chẳng thèm ngó ngàng.”
Không thể lợi dụng , nên mới tìm đến .