Cô thèm để ý đến tin nhắn hỏi thăm từ bạn cùng phòng, chị họ và hai trai.
Ôn Diệc Xuyên: [Hai đứa ???]
[Em gây chuyện gì nữa hả, Trần Gia Bạch nửa đêm bảo liên lạc với em, tự dưng đòi chia tay, còn qua Wechat nữa chứ. Có gì thể thẳng mặt !]
[Chia tay mà đến mặt cũng gặp là , em đúng là ngày càng quá!]
Trần Gia Bạch gửi tổng cộng hơn hai mươi tin nhắn cho cô, nhưng điện thoại chuyển sang chế độ im lặng nên cô thấy gì.
Cô lướt ngón tay thật nhanh, bên là một đống cuộc gọi thoại và video nhỡ. Cuối cùng, cô thấy nội dung tin nhắn ngày hôm qua...
[Em yêu khác.]
[Chia tay .]
[Lúc đầu đồng ý cưới khi nghiệp, là vì em nhắm gia cảnh của .]
[Chưa bao giờ yêu con .]
Tất cả đều gửi từ phía cô.
Do Thẩm Việt Trạch gửi rạng sáng, khi cuộc mây mưa đầu tiên kết thúc.
Cô gần như bùng nổ ngay lập tức, ném mạnh chiếc điện thoại về phía : " những lời khi nào!"
Anh né, cũng đỡ, mà hỏi một câu hết sức nghiêm túc: "Phía hết đau ?"
Tác giả lời :
Chưa đến lúc giải thích chuyện đầu tiên nha.
Sau sẽ nguyên nhân.
--- Chương 49 ---
49 Không giữ lời
Tai cô nóng bừng và đỏ ửng, thể tránh khỏi sự hổ vì câu đó. Anh cố ý, cố tình nhắc đến chuyện lúc để kích động cô. Cô thể bình tĩnh , bực tức chằm chằm , tiện tay nhặt lấy thứ gì bàn thể dùng vũ khí và ném về phía : "Anh im miệng , đừng lôi chuyện khác !"
Thẩm Việt Trạch liếc mắt xuống: "Thấy em hoạt động mạnh mẽ thế , cứ tưởng em còn cảm giác đau nữa."
Lúc mới khỏi phòng ngủ, bước chân cô còn nhỏ và chậm hơn bình thường nhiều, để ý thấy.
Tối qua cô đau, ban đầu tin, thật sự tin, chứ cố tình cô đau vì ác ý.
Ôn Dĩ Ninh nghĩ là trường hợp thứ hai, cô tin rằng cố tình hành hạ .
"Tại gửi những tin nhắn đó cho ? Anh thừa mục đích đến đây là gì mà."
Hộp khăn giấy rơi xuống vai , lăn xuống sàn, tạo những tiếng động lách cách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lac-vao-vai-nu-phu-doc-ac-ta-chi-muon-song-doi-vo-vi/chuong-150.html.]
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Anh kéo ghế lùi một chút, lướt mắt cô chút xao động, đó cúi xuống nhặt điện thoại của cô lên. Màn hình đang sáng, thong thả lướt xem, kỹ thời gian gửi tin nhắn ngày hôm qua.
Sau khi hiệp đầu kết thúc, cô mệt nghỉ ngơi nhưng cho, còn tiếp tục. Cô đành dùng miệng, cách đỡ mất sức hơn nhiều.
Thẩm Việt Trạch như đang hồi tưởng : "Lúc gửi mấy tin nhắn , em đang giúp đấy, còn nhớ ?"
Ôn Dĩ Ninh gì, vẻ mặt uất ức bất lực. Cô hề uống rượu, đương nhiên cần nhắc nhở. lúc đó sự chú ý của cô đều đặt chuyện , gì còn tâm trí nào để quan tâm đến điện thoại.
Cô hề xem một tin nhắn nào. Dù đây là đầu tiên cô chuyện lưng bạn trai, cảm giác chột và tội là tránh khỏi, nhưng cô thực sự còn cách nào khác.
"Hai đứa chia tay ."
Cô giật điện thoại: "Anh sẽ can thiệp chuyện của nữa ?"
"Nói khi nào?"
"Hôm qua."
"Lúc giường ?"
Cô lười thêm lời vô nghĩa, nhét điện thoại túi xách, búi tóc đuôi ngựa thấp. Trong đầu cô bắt đầu nghĩ lời giải thích cho chuyện , thế nào để lừa Trần Gia Bạch và các trai. Khá dễ đối phó, chỉ là họ sẽ nghĩ cô quá lên.
Việc chọn Trần Gia Bạch còn một lý do quan trọng nữa: dễ đối phó, dễ lừa gạt, và càng bao giờ lục lọi điện thoại của cô.
Ít nhất thì vẫn dễ ở chung hơn cái loại công t.ử tâm cơ và tệ bạc như Thẩm Việt Trạch.
Thẩm Việt Trạch từ phòng ăn phòng khách, vẫn lười biếng dựa sofa. Bên cạnh t.h.ả.m là mấy món đồ cô mặc đến hôm qua, nhặt lên.
Ôn Dĩ Ninh thấy ý định ngăn cản rời , dây thần kinh căng thẳng cũng dịu đôi chút.
Đồ đạc trong túi xách vương vãi bàn , cô nhanh chóng nhặt bỏ : phấn nén, son bóng, bao cao su, chìa khóa, khăn giấy.
Cô liếc thấy đang nhặt quần áo của : váy ngắn, áo cộc, đồ lót. Khi nhặt món cuối cùng, còn thêm vài , biểu cảm như thể đang : Sao ít vải thế ?
Cô giật mạnh về, cùng với mấy món đồ khác: "Nhìn cái gì mà ."
Anh gì, điềm tĩnh cô thu dọn.
Đêm qua chuyện khá gấp gáp, ánh đèn đủ sáng, nhưng tạo bầu khí đặc biệt, khiến chú ý đến nhiều chi tiết, cũng kịp hỏi.
Anh vội vàng khuyên cô: "Bố đồng ý cho hai đứa ở bên ."
Động tác của cô khựng một chút, gói đồ lót trong áo khoác ngoài, chuẩn rời , thèm để ý đến .
Anh : "Trần Gia Bạch từng với là bố đồng ý, khóa thẻ, thu hồi cả xe và nhà ."
Cô soi gương thoa phấn nước. Dấu c.ắ.n mà tên khốn Thẩm Việt Trạch để rõ, đúng là đồ ch.ó má. Cổ áo cô rộng.
Trước đây cô từng trải qua chuyện , Trần Gia Bạch hề đụng chạm đến cô, nên cô chẳng bao giờ mang theo kem che khuyết điểm khi ngoài, chỉ dùng một chút khi quầng thâm mắt mà thôi.
Nghe đến đây, động tác trang điểm của cô dừng , cô nghi ngờ sự thật...