Cô đổi hai điện thoại khác , với sự cố chấp gọi cho đến khi nhấc máy.
Thẩm Việt Trạch thấy ồn, tiếng chuông điện thoại rõ tiếng rên rỉ của Ôn Dĩ Ninh, liền tắt nguồn, tùy ý ném .
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Anh ném chuẩn, nó rơi từ ghế sofa xuống và mặc kệ.
Ngày hôm .
Trưa.
Cô nhớ rằng khi còn tỉnh táo lúc rạng sáng, cô cố ý đặt ba cái báo thức, hẹn lúc tám giờ, định chỉ ở vài tiếng rời , ở chung phòng với lâu như .
Giờ đồng hồ, 12 giờ 40 . Cô quên mất họ kết thúc lúc mấy giờ, hình như là năm, sáu giờ sáng.
Sau hiệp đầu tiên, thực cô nghỉ ngơi lâu. Thẩm Việt Trạch tìm một bộ phim, xem cùng cô, nhưng cô buồn ngủ và mệt mỏi. Cô còn tâm trí nào nữa, cứ thế nửa tựa nửa lúc nào .
Không qua bao lâu, cô đ.á.n.h thức,
Hơn nữa, thứ hai tiến cũng thuận lợi hơn nhiều.
Bên cạnh trống .
Ôn Dĩ Ninh tìm một chiếc khăn tắm, bước thảm, phòng vệ sinh , vệ sinh cá nhân đơn giản. Nước lạnh ngay lập tức khiến cô tỉnh táo hơn nhiều.
Cô tìm quanh quất, tìm quần áo của , chợt nhớ đều tên khốn Thẩm Việt Trạch cởi vứt ở phòng khách, nên cô đành quấn khăn tắm .
Phòng khách.
Hôm nay là cuối tuần, Trình Dữ Chu đến thăm Thiên Lang, nhân tiện chuyện đầu tư. Anh ném đĩa bay cho chó, hỏi: “Dạo bố vẻ hứng thú với việc chỉnh sửa gen ?”
Thẩm Việt Trạch bồn cá, thong thả quan sát chú cá Ranchu (Lan Thọ) Ngọc Thỏ bên trong.
Chính là con cá mà Ôn Dĩ Ninh khen là . Nó vẻ , thoi thóp nửa sống nửa c.h.ế.t.
Anh hờ hững trả lời: “Sau lẽ sẽ ngày càng nhiều trẻ em tùy chỉnh, điểm thiên phú thêm bao nhiêu tùy ý. Trí thông minh, thể chất, trí nhớ, cảm thụ âm nhạc, cảm thụ vũ đạo, chỉ cần tiền, đứa trẻ như thế nào cũng thể tùy chỉnh.”
Trình Dữ Chu cố gắng hình dung thế giới tương lai: “Má ơi, phát triển nhanh quá mức.”
“Thế kỷ , nhưng lúc đó thiện.”
“Các phòng thí nghiệm nước ngoài bắt đầu nhận đơn nhỉ.”
Trình Dữ Chu chú ý thấy đang loay hoay với mấy con cá nhỏ: “Mấy con cá khó nuôi thật đấy, khó hơn cá chép nhiều. Mấy con trong văn phòng c.h.ế.t hết đợt đến đợt khác.”
Tiếng TV ồn ào, xen lẫn tiếng ch.ó sủa, hai thong thả trò chuyện, ai chú ý đến cửa phòng ngủ chính mở.
Trình Dữ Chu là đầu tiên thấy Ôn Dĩ Ninh, chút bất ngờ: “Ây da, bạn gái ở nhà …”
Thẩm Việt Trạch vốn đang lưng về phía phòng ngủ, cầm vợt vớt con cá Ranchu nửa sống nửa c.h.ế.t. Nghe thấy tiếng động, . Đập mắt là đôi chân dài trắng nõn đến chói mắt của cô, chiếc khăn tắm che bao nhiêu, chỉ miễn cưỡng che phần gợi cảm.
Ôn Dĩ Ninh thực còn bước phòng khách. Cô đang sắp xếp từ ngữ trong đầu, định bụng sẽ gì đó với Thẩm Việt Trạch, nhưng thấy bên cạnh ghế sofa một đàn ông lạ mặt đang , gần ban công nên góc ban đầu của cô thấy.
Tai cô nóng bừng, vội vàng phòng ngủ, chạy lẹ bên trong.
Trình Dữ Chu thấy vết tích đùi cô gái, liền nở nụ đầy ẩn ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lac-vao-vai-nu-phu-doc-ac-ta-chi-muon-song-doi-vo-vi/chuong-146.html.]
Anh trêu chọc: “Cậu giường cũng bạo dạn thật đấy.”
Sắc mặt Thẩm Việt Trạch đổi, tâm trạng để ý đến ông họ, cũng bước phòng ngủ chính, bật đèn lớn.
“Anh cứ tưởng em ngủ đến chiều cơ.”
Ôn Dĩ Ninh thấy thoải mái, cô rúc trong chăn, kéo chăn lên đến cánh tay, đưa tay vén mái tóc dài rối bù: “Quần áo em ở ngoài.”
“Mặc đồ của .”
Anh tùy tiện chọn hai món đồ từ ghế sofa cạnh giường, cỡ gần như , quỳ một chân bên mép giường, định mặc cho cô.
Ôn Dĩ Ninh thực rời ngay lập tức: “Anh lấy đây cho em.”
Anh cô vài giây: “Ăn xong cơm hãy .”
--- Chương 48: Thế giới phi đen phi trắng
Ôn Dĩ Ninh quả thật đói , cô đói từ tối qua, nhưng cơn buồn ngủ quá mạnh nên cô dậy ăn gì. Nhịn ăn lâu như khiến cô gần như hạ đường huyết.
Cô né tránh ánh mắt trực tiếp của , khẽ "ừm" một tiếng.
Ăn cơm nghĩa là cô sẽ ở thêm chút nữa.
Cô nhớ đến đồng hồ báo thức của : “Sao chuông báo thức điện thoại em reo?”
“Làm tỉnh ngủ nên tắt .”
“Ồ.”
Thẩm Việt Trạch tiện tay kéo chăn , mặc đồ cho cô, nhân tiện chiếm chút tiện nghi.
Cô nhíu mày, lo lắng sẽ một hiệp nữa. Giữa lúc cô đẩy , buông tay .
Cô quen chỉnh sửa quần áo, đó là một chiếc áo thun ngắn tay màu đen của một thương hiệu thời trang, cỡ của nên rộng hơn cô khá nhiều, vạt áo dài đến đùi, kiểu mặc "quần biến mất" phổ biến phố.
cô thì "biến mất" thật. Trong lúc cô còn đang do dự, tìm thêm một chiếc quần lửng năm tấc.
Cô kéo quần : “Em tự , cần lo.”
Thẩm Việt Trạch chằm chằm những vết tích còn sót chân cô, khá khó hiểu, rõ ràng đến thế, rõ ràng dùng dụng cụ quá đáng nào cả, chỉ là quỳ sàn một lúc thôi.
“Để xem chân em.”
Cô cũng cúi xuống theo, chút vết bầm và vết cấu, nhưng nghiêm trọng.
“Không cần .”
“Vẫn còn đau .”
“Không đau.”
“Người bên ngoài là họ .”
“Ồ.”