Đầu dây bên .
Chủ nhiệm Lương ngập ngừng một lát: ", em  chắc chắn ? Tân Cương xa xôi cách trở, em thật sự bằng lòng từ bỏ  thứ hiện tại ?"
Gió thu hiu hắt.
Lạc Thanh Hứa  thẳng .
Hồi lâu.
Giọng  đanh thép.
"Tân Cương là quê hương ,  nguyện ý trở về chi viện giáo dục, cùng chung tay xây dựng quê hương!"
Chủ nhiệm Lương gật đầu.
"Tốt lắm, cô bé ngoan,  chờ em."
2
Cúp điện thoại, Lạc Thanh Hứa hít sâu một , như thể gánh nặng trong lòng     trút bỏ.
Đang là đầu thu, bầu trời trong xanh.
Đời , cô nhất định  bước   con đường khác.
Quay về khu nhà tập thể,  là ba giờ chiều.
Nhiệm vụ hôm nay của cô là nấu ăn cho cả khu nhà tập thể, còn  thống kê chi tiêu ở đây cho Triệu Ngôn Đình.
Nghĩ đến đây, cô mặc thêm áo, rảo bước nhanh hơn.
Dọc đường,  nhiều  chào hỏi cô.
"Thanh Hứa,  hôm nay  đến nhà bếp thế,   định nấu thêm món ngon cho trưởng quan ?"
"Thanh Hứa ,  thể ngày nào cũng chỉ nấu cho trưởng quan mà  nấu cho bọn  , cô nấu ăn ngon thế cơ mà, bao giờ cho bọn  hưởng phúc lợi với."
Lạc Thanh Hứa  xách rau củ trong tay   phòng,  đáp.
"Không , hôm nay  trực ở nhà bếp,   sẽ  nếm thử tay nghề của  ngay."
Xung quanh vang lên một tràng hoan hô.
Triệu Ngôn Đình ăn  quen đồ ăn trong đội, vì , kiếp  cô  cố tình vì   mà học nấu ăn, còn đặc biệt về quê Triệu Ngôn Đình học hỏi tài nấu nướng của   .
Chỉ để    thể ăn  hương vị quê nhà ngay tại đơn vị.
Nghĩ đến đây, lòng cô  khỏi chua xót.
Mối tình mà   nghiêm túc vun đắp.
Cuối cùng  thất bại thảm hại.
Cô nhếch môi, cầm d.a.o lên bắt đầu gọt rau củ, đến lúc  mới phát hiện trong nhà bếp  một bóng .
Nhà bếp yên tĩnh đến đáng sợ.
Những  thường ngày phụ giúp việc vặt đều biến mất.
Đang lúc thắc mắc, Tiểu Tiếu từ ngoài cửa lẻn .
"Sao thế, Tiểu Tiếu,  trong nhà bếp  cả ?"
Tiểu Tiếu ấp úng: "Chị, em  chị , chị đừng buồn nhé. Trưởng quan  chị  ghen tuông, để trừng phạt chị,  cho ai giúp chị cả, nên những  phụ việc trong nhà bếp đều  trưởng quan đuổi  ."
"Em lén   đấy."
Lòng Lạc Thanh Hứa lạnh .
Trừng phạt cô?
 cô    gì sai, rõ ràng là Cố Bạch Chỉ tự    bỏng, bây giờ  chuyện  đổ hết lên đầu cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lac-thanh-hua-tinh-ngo-roi/chuong-2.html.]
Cô  ghen?
Tại  tất cả  lầm đều là của cô?
 bây giờ, cô chẳng  tranh giành gì nữa.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Chịu đựng qua mấy ngày , cô sẽ rời .
Cô đẩy Tiểu Tiếu , lắc đầu.
"Không  ,    cho các em đến thì em cũng  , chị    liên lụy  khác, chị  xuể mà."
Chị Thanh Hứa   , Tiểu Tiếu cũng  dám trái lời.
Cô bé chỉ thấy thương chị thôi.
Cô bé  chị Thanh Hứa    như , trưởng quan đối xử với chị Thanh Hứa thế , chắc chị  buồn lắm.
Tiểu Tiếu do dự rời khỏi phòng, lúc  còn mang rác trong nhà bếp  đổ.
3
Lạc Thanh Hứa một  gọt rau, một  xào nấu.
Một    xuể, lúc xào rau tay còn  dầu b.ắ.n  phồng rộp cả lên.
Lạc Thanh Hứa  kịp để ý, lập tức đổ rau  chảo.
Cứ thế  việc  ngừng nghỉ suốt ba tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng nấu xong các món ăn.
May mà hôm nay cô đến sớm, đối với đơn vị thì giờ  dọn cơm cũng  tính là muộn.
"Chị ơi, món chị nấu ngon thật đấy, thảo nào trưởng quan thích ăn."
"Phải   , trưởng quan đúng là tìm   vợ .  mà    vợ như chị Thanh Hứa thì đúng là phúc đức ba đời."
" , đúng , chị Thanh Hứa  thích chưng diện thôi, chứ với vóc dáng ,   cũng thành ngôi  lớn."
Mọi  nhao nhao khen ngợi cô, ai nấy đều tấm tắc khen  ngớt.
Nhìn các đồng chí ăn uống vui vẻ, trong lòng Lạc Thanh Hứa dâng lên một dòng nước ấm.
Vừa ngẩng đầu lên.
Lại đúng lúc thấy hai bóng  một cao một thấp đang dựa    tới từ phía xa.
Trong mắt Lạc Thanh Hứa lặng lẽ thoáng qua một nét buồn thương.
Hai  đó   ai khác.
Chính là Cố Bạch Chỉ và Triệu Ngôn Đình.
Nghe thấy họ bàn tán, Triệu Ngôn Đình cũng xen .
"Cưới  cô  mà là phúc đức ba đời ? Chẳng  ngày nào cũng gây thêm phiền phức cho  ? Nếu   tại cô , Bạch Chỉ   thể  bỏng thế !"
Hai  từ từ   gần, Cố Bạch Chỉ rúc  lòng Triệu Ngôn Đình, gương mặt nhỏ nhắn tỏ vẻ tủi .
"Không ,    Ngôn Đình, em đến tìm , chị Thanh Hứa tức giận cũng là khó tránh khỏi, bỏng một chút thì thôi ."
Mọi    đều im lặng, cúi đầu ăn cơm trong bát của .
"Lạc Thanh Hứa, hôm nay xem như cho cô một bài học! Nếu   cô còn dám kiếm chuyện với Bạch Chỉ nữa,  sẽ  tha cho cô !"
Lời lẽ   tàn nhẫn, thật là oai phong.
Lạc Thanh Hứa cũng  thể tìm thấy một chút tình yêu nào trong mắt   nữa.
Cô nhếch môi,  xuống tự ăn phần cơm của ,  ngẩng lên  thêm  nào nữa.