Tống Thời Ngôn lấy từ trong túi  tờ đơn xin nhập ngũ và một xấp phong bì dày.
“Trong  là  bộ  tiền tiết kiệm của  bao nhiêu năm qua, và đơn xin nhập ngũ của .”
“Anh  bây giờ em  thể chấp nhận , nhưng  ,  là thật lòng.”
Chưa đợi   xong, Lạc Thanh Hứa  lao tới, ôm chầm lấy cổ .
Vừa   ,
“Anh ngốc thật ? Ai  với  là em thích  nhập ngũ?”
“Anh  như , bao giờ mới về?”
Tống Thời Ngôn đưa tay ôm lấy  trong lòng, nhếch môi , nụ  phóng khoáng mà ngang tàng.
“Anh tưởng em thích, nên   học theo.”
“Đâu  ai  nhập ngũ thì   mang theo  nhà  nhỉ?”
23
Năm đó  khi Cố Bạch Chỉ rời khỏi đội, cô  tìm  nhiều công việc, khi đó cô bất chấp tất cả  tìm Triệu Ngôn Đình,  cứu vãn tình cảm   từ lâu .
Cũng  ngờ kết cục  như .
Cô tưởng  liều một phen,  chuyện đều sẽ thành công.
  khi trở về, vị trí công việc ban đầu  mất, cô bất đắc dĩ  lang thang ở các gánh hàng rong.
Thỉnh thoảng bán báo, thỉnh thoảng bán bánh ngọt.
Tuy  kiếm  nhiều tiền, nhưng cuối cùng cũng đủ để duy trì cuộc sống qua ngày.
Ngày tháng xuân  đông đến, năm tháng luân chuyển.
Cố Bạch Chỉ cũng  từng nghĩ cuộc sống của   nhàm chán vô vị đến thế.
Năm đó cô theo một  giàu , từ bỏ việc học.
Đá Triệu Ngôn Đình.
  đó chính cô cũng   giàu đó đá.
Cuộc sống của  giàu, cô  thể so bì, gia đình cô  tệ lắm, nhưng  mặt những  giàu  thực sự, cô cũng  ngẩng đầu lên .
Cô nhớ năm đó Triệu Ngôn Đình  quỳ xuống cầu xin cô đừng chia tay.
Sau khi  đá, cô dứt khoát bước chân  con đường quân ngũ.
Tưởng rằng  thể bù đắp tất cả, khiến  yêu  ,
 mặc cho cô tự tay đút thuốc cho , ăn mặc hở hang   mặt ,  đều  hề động lòng.
Ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ.
“Anh  yêu em nữa, em đừng  những hành động khiến  khác ghê tởm như  nữa.”
Cho đến tối hôm đó Triệu Ngôn Đình say rượu, nhận nhầm , dây dưa với cô hết   đến  khác.
 cả đêm  chỉ gọi tên Lạc Thanh Hứa.
Lòng ghen tuông nổi lên.
Cô  hỏi tại .
Tại   chỉ chậm một chút, Triệu Ngôn Đình yêu  như    yêu  khác.
Bao nhiêu năm qua, cuối cùng cô cũng thông suốt.
Là  của cô…
Dù thế nào  nữa, Lạc Thanh Hứa cũng vô tội.
Hôm nay, mưa rơi tí tách.
Cô   cửa, trơ mắt  những tờ báo  nước mưa cuốn trôi.
Cảm giác bất lực đó.
Khiến cô nhớ đến Lạc Thanh Hứa  liều mạng kêu cứu bên bờ sông.
Năm đó, chính cô  tự tay kéo Triệu Ngôn Đình ,  cho   cứu Lạc Thanh Hứa.
Cũng là con gái, cô cũng  thấy ánh sáng vụt tắt trong mắt Lạc Thanh Hứa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lac-thanh-hua-tinh-ngo-roi/chuong-16.html.]
Cô cầm điện thoại lên, gọi cho Lạc Thanh Hứa.
Sau nhiều tiếng tút tút kéo dài, đầu dây bên    nhấc máy.
Cô suy nghĩ hồi lâu, mới nặn  một câu.
“Lạc Thanh Hứa, chuyện năm đó, xin .”
Lúc Lạc Thanh Hứa nhận điện thoại, hai  đang chuẩn  đồ đạc để lên đường đến đội, bận tối mắt tối mũi.
Nhìn thấy  điện thoại lạ.
Lạc Thanh Hứa khựng  một chút, nhưng vẫn  máy.
Đầu dây bên  vang lên giọng  quen thuộc.
Lạc Thanh Hứa nghĩ mãi vẫn   là ai.
Đành hỏi một cách mơ hồ.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
“Chị là ai  ạ, xin  chuyện gì cơ.”
“Cố Bạch Chỉ.”
Nghe  cái tên , lòng bàn tay Lạc Thanh Hứa lạnh , nhưng  nhanh  trở  bình thường.
Như thể  ngờ Cố Bạch Chỉ lâu như   mà vẫn còn nhớ đến .
Năm đó cô   nhanh như , chắc Triệu Ngôn Đình cũng  thể thuận lợi ở bên Cố Bạch Chỉ  nhỉ.
Xem  cuộc gọi , là đến hỏi tội đây.
“Chị tìm Triệu Ngôn Đình ,     ở chỗ , hôm đó    đến, nhưng về lâu ?”
Nói xong, còn tùy ý trêu chọc.
“Ghê nha, quản chặt thế, sắp  tin vui  chứ gì.”
Cố Bạch Chỉ mím môi,  giọng  ở đầu dây bên , nhất thời    thế nào.
“Không ,   yêu ,  khi  ,    đuổi   .”
“Cuộc gọi , là   với  một lời xin .”
“Không ,   , đều qua cả .”
Lạc Thanh Hứa , trong nụ  là sự thanh thản.
Thật  cô hiểu hết  chuyện.
  ngờ   thể đợi  lời xin   hôm nay.
Lạc Thanh Hứa chấp nhận, và chân thành chúc phúc cho cô .
“Không  chuyện gì nữa thì  cúp máy đây, chúc chị năm mới vui vẻ nhé.”
“Những ngày tháng   luôn vui vẻ.”
Nước mưa chảy dọc mái hiên, rơi xuống mặt Cố Bạch Chỉ, Cố Bạch Chỉ  những tờ báo ướt sũng phía xa.
Lắc đầu.
Cô   còn tương lai nữa .
Có lẽ cũng   Tết.
Cô phát hiện   bệnh, ung thư  dày giai đoạn cuối, bác sĩ  chỉ còn sống  ba tháng.
Cô   đợi  đến Tết nữa , cô từng nghĩ đến việc chữa trị, nhưng cô   tiền, cô ngày đêm bán báo.
 chỉ đủ để lấp đầy cái bụng.
Tất cả những gì hôm nay, đều là do cô tự chuốc lấy.
Nếu như năm đó cô chăm chỉ học hành,  lẽ bây giờ   một công việc , ít nhất,   lang bạt khắp nơi.
Nếu như năm đó cô và Triệu Ngôn Đình  chia tay,  lẽ họ  kết hôn.
Có lẽ,
Có lẽ  chuyện   như thế .
 câu xin  đó, cuối cùng cô cũng    .