Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

LẠC DI - Chương 9

Cập nhật lúc: 2025-06-30 18:38:06
Lượt xem: 3,222

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chuyện này được Thẩm phu nhân giấu rất kỹ, phủ Quận vương cũng chẳng có tin tức gì truyền ra ngoài — chỉ biết rằng có một vị lương đệ đã chết.

 

Còn ta, tai qua nạn khỏi, lại giữ được đứa nhỏ, khiến Thẩm phu nhân vừa áy náy, vừa thương xót. Sau khi tiến cung bẩm báo với Hoàng hậu, bà đích thân xin cho ta danh vị trắc phi.

 

Tin này vừa truyền ra, Ôn Thư Cẩm lập tức nổi điên, chẳng thèm để ý đến lời răn dạy của lão phu nhân, xông thẳng đến viện của ta.

 

Nhìn ta đang an ổn ngồi trên giường, nàng ta tức đến đỏ cả mắt.

 

“Ôn Lạc Di, là ta đã xem thường ngươi rồi!”

 

“Đích tỷ à, sao tỷ lại nói vậy? Lạc Di còn phải cảm ơn tỷ nữa ấy chứ. Nếu không nhờ tỷ, Lạc Di sao có tiền mà lo liệu khắp nơi thế này?”

 

Ta thong thả nhắc lại chuyện tiệm thêu Tam Thất, khiến mắt Ôn Thư Cẩm đỏ ngầu, giận đến nỗi như muốn nhào tới bóp c.h.ế.t ta.

 

Nhưng khi trông thấy bụng ta… rõ ràng nàng ta đã bị kích thích mạnh.

 

“Ôn Lạc Di, ta từng nói rồi — ta sẽ khiến ngươi không được c.h.ế.t tử tế! Chẳng lẽ ngươi quên kết cục của mẫu thân ngươi rồi sao?!”

 

Nàng ta xông đến, nhưng đã bị người bên cạnh ta giữ lại.

 

“Tỷ tỷ vẫn chưa biết nhỉ? Mẫu thân của muội đã được thế tử gia lo liệu, cho người mai táng tử tế rồi, còn muội thì… giờ đã là trắc phi. Biết đâu, sau khi tỷ hoàn toàn thất sủng, muội sẽ trở thành chính phi ấy chứ!”

 

“À mà quên nữa, từ trước đến nay tỷ đâu có biết lấy lòng người khác, e là muốn được sủng ái lại cũng khó lắm thay~”

 

Ta cố tình vuốt thẳng lại lớp thêu trên người, rồi như vô ý mà khoe khoang chuyện y phục của thế tử gia đều là ta thêu.

 

Ôn Thư Cẩm tức giận đến run người, cố sức vùng khỏi tay nha hoàn, định giơ tay tát ta như xưa.

 

Ta nhắm mắt lại, giả vờ sợ hãi không dám nhìn.

 

Thực ra — cái tát ấy chưa kịp rơi xuống, nàng ta đã bị Thẩm Tông Ý vừa chạy tới hất mạnh ra xa.

 

“Cút đi!”

 

Dạo gần đây Thẩm Tông Ý sống rất sa sút, nhưng mỗi lần nhìn thấy ta, hắn đều như tìm được chút hy vọng, đối với ta luôn ân cần chăm sóc.

 

Ôn Thư Cẩm bị quát mắng, nước mắt tức tưởi rơi xuống không ngừng. Bao năm qua nàng ta chưa từng chịu nhục đến vậy, chỉ biết che mặt chạy đi trong cơn uất ức.

 

Từ hôm đó trở đi, Ôn Thư Cẩm yên phận được một thời gian.

 

Ta còn tưởng nàng không hiểu được ẩn ý trong lời ta nói, phí công ta cặm cụi bao ngày thêu nên bộ xiêm y ấy để tặng nàng.

 

Nào ngờ, Ôn Thư Cẩm vẫn mặc lên người bộ y phục độc nhất vô nhị mà ta cố tình chuẩn bị cho nàng.

 

Chẳng biết nàng nghe từ đâu, rằng Thế tử gia và người hắn yêu nhất — Liễu lương đệ — từng quen biết nhau từ một điệu múa kinh hồng.

 

Liễu lương đệ khi ấy vận một bộ xiêm y thêu rực rỡ, dung nhan khuynh thành, liếc mắt một cái đã lọt vào mắt Thế tử.

 

Ôn Thư Cẩm nghiến răng, học theo Liễu lương đệ, chọn đúng lúc Thế tử đi ngang qua hoa viên mà nhảy một điệu múa kinh hồng.

 

Chỉ là nàng không ngờ, người đầu tiên tới lại là một đội thị vệ tuần tra.

 

Ôn Thư Cẩm múa tới cao trào, chẳng rõ váy áo vướng phải đâu, chỉ nghe “xoạt” một tiếng, chỉ trong chớp mắt, sợi chỉ bung hết, xiêm y hoá thành từng dải lụa mỏng rơi xuống, để mặc nàng trần trụi giữa đất trời.

 

Còn chưa kịp phản ứng, thì đã bị Thế tử và Vân Anh bắt gặp.

 

Thế tử giận tím mặt, lập tức nổi giận đòi hưu thê.

 

Dẫu Ôn Thư Cẩm có giải thích thế nào, cũng không ai tin lời nàng. Dù sao, làm gì có bộ y phục nào lại đang yên đang lành bỗng hoá thành đống chỉ tơ?

 

Phủ Thượng thư vốn đã mang tội, lại thêm Thế tử bị thương, Thẩm phu nhân thương con, tất nhiên là đồng ý.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lac-di/chuong-9.html.]

Vân Anh sau khi biết chuyện thì hớn hở hỏi ta làm cách nào mà hay đến thế.

 

Ta mỉm cười đáp: “Tay nghề gia truyền.”

 

Sau khi bị hưu, chẳng biết là ai lan truyền tin đi, rằng giữa ban ngày ban mặt, Ôn Thư Cẩm múa t.h.o.á.t y quyến rũ thị vệ.

 

Phủ Thượng thư coi nàng là nỗi nhục, không chịu nhận lại.

 

Ôn Thư Cẩm không còn nơi nương tựa, cuối cùng chỉ có thể đến vài xưởng thêu nhỏ kiếm sống qua ngày.

 

Những thứ nàng từng khinh thường, giờ lại thành kế sinh nhai.

 

Còn ta vẫn là Trắc phi, chỉ khác là Thế tử từ đó chẳng bước chân vào bất kỳ viện nào khác, suốt ngày chỉ ở lại bên ta.

 

Hắn nói, chỉ khi ở bên ta, hắn mới cảm thấy bản thân vẫn còn là một nam nhân.

 

Ta biết, đó là do thuốc của Vân Anh.

 

Thời gian trôi qua, không phải không có người sinh nghi, nhưng cuối cùng cũng chẳng tìm ra được gì.

 

Lão phu nhân còn chưa kịp trông thấy cháu đích tôn, đã ra đi trong giấc mộng.

 

Khi Quận vương gia biết Thẩm Tông Ý không còn khả năng sinh con, thì ta đã hạ sinh một bé trai.

 

Ta thêu nhiều bức hơn, đến cả Thái hậu trong cung cũng rất tán thưởng.

 

Sau mấy lần do dự, Quận vương gia cuối cùng cũng gật đầu, cho phép nâng ta lên làm Thế tử phi.

 

Ngày ta được chính thức sắc phong, ta nhận được tin —

 

Ôn Thư Cẩm c.h.ế.t rồi.

 

Nàng ta đi đêm, bị một kẻ ôm lòng xấu xa đánh ngất rồi đem về nhà.

 

Để ngăn nàng trốn thoát, hắn đánh gãy chân nàng.

 

Không chỉ giam nàng trong nhà, còn bắt nàng ngày ngày thêu thùa kiếm tiền.

 

Nhưng vết thương ở chân chưa từng lành, đau thấu xương tuỷ, hành hạ ngày đêm, cuối cùng cũng đành tắt thở.

 

Ôn Thư Cẩm — là bị đau đớn hành hạ đến chết.

 

Những gì nàng từng mơ ước đều mất sạch.

 

Thứ nàng khinh rẻ nhất, lại trở thành thứ cứu mạng nàng.

 

Thậm chí đến cuối cùng, nàng cũng phải nhận lấy quả báo — giống như mẫu thân ta năm xưa, c.h.ế.t trong đau đớn tột cùng.

 

Như vậy, cũng xem như là báo ứng rồi.

 

Sau khi con ta được phong tước, Vân Anh rời đi.

 

Khi ấy, Thẩm phu nhân đã qua đời vì quá đau buồn.

 

Thẩm Tông Ý thân thể ngày một suy yếu, cuối cùng c.h.ế.t còn sớm hơn cả Thẩm phu nhân.

 

Hậu viện không còn ai vượt qua được ta, ta sống những ngày mà người đời nằm mộng cũng chẳng dám mong.

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Chỉ là, mỗi khi giấc mộng nửa đêm kéo về…

 

Ta vẫn hay nhớ đến mẫu thân.

 

Hết.

Loading...