Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

LẠC DI - Chương 8

Cập nhật lúc: 2025-06-30 18:37:53
Lượt xem: 3,013

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Có lẽ được sủng ái quá lâu, nàng ta đã quên rằng Thế tử gia yêu mẫu người dịu dàng hiểu chuyện, biết lắng nghe chia sẻ, chứ không phải kiểu suốt ngày làm nũng oán than. 

 

Nũng nịu đôi ba lần thì được, nhưng nếu cứ lải nhải mãi, cuối cùng cũng sẽ khiến người ta chán ghét.

 

Vậy nên dần dà, phần lớn thời gian Thẩm Tông Ý đều ở lại viện của ta.

 

Ngay cả bát canh tránh thai mà Ôn Thư Cẩm sai người đưa tới cũng bị Vân Anh âm thầm đổi thành canh trợ thai.

 

Thẩm Tông Ý đặc biệt yêu thích dáng vẻ ngoan ngoãn và đôi chút thẹn thùng của ta, lại càng tán thưởng tay nghề thêu thùa của ta.

 

Khi biết bức tranh thêu dâng lên lão phu nhân mấy hôm trước — thứ đã giúp Ôn Thư Cẩm được lão phu nhân yêu mến, bà bèn tha tội và cho phép giải cấm túc sớm — thực ra là do ta thêu, mà còn bị Ôn Thư Cẩm mạo danh chiếm công, sắc mặt Thẩm Tông Ý liền sa sầm.

 

Ánh mắt hắn nhìn ta đầy xót xa, sau đó kéo tay ta đi thẳng đến viện của lão phu nhân.

 

Lúc tới nơi, Ôn Thư Cẩm đang được lão phu nhân nắm tay âu yếm, miệng còn bảo sẽ đưa nàng ta vào cung diện kiến Hoàng hậu nương nương.

 

Vừa bước vào, Thẩm Tông Ý đã thấy bức tranh Quan Âm đặt ngay cạnh lão phu nhân, liền bật cười lạnh.

 

“Tổ mẫu, người thương yêu nữ nhân này như thế, hôm trước còn vì nàng ta mà quở trách cháu, bảo cháu không được lạnh nhạt với nàng. Nhưng người có biết không, nàng ta chỉ là một kẻ lừa gạt!”

 

Nếu là người khác nói câu ấy, chắc chắn lão phu nhân đã không vui. Thế nhưng người mở miệng là Thẩm Tông Ý, nên bà lại sinh lòng hứng thú.

 

“Tông Ý, cháu nói vậy là sao?”

 

“Bức thêu Quan Âm này vốn là do Lạc Di thêu! Nữ nhân kia dựa vào thân phận tỷ tỷ của Lạc Di mà uy h.i.ế.p nàng ấy, suýt chút nữa khiến Lạc Di thêu đến mù mắt! Tổ mẫu còn nhớ lần trước cháu nhắc đến nữ thợ thêu rất giỏi ở tiệm Tam Thất không? Chính là nàng ấy đấy!”

 

Thẩm Tông Ý ngồi xuống cạnh lão phu nhân, vừa làm nũng vài câu, lão phu nhân đã mềm lòng.

 

Ánh mắt bà chuyển sang nhìn Ôn Thư Cẩm, trở nên nghiêm khắc. Ôn Thư Cẩm mặt tái nhợt, lập tức quỳ rạp xuống.

 

“Ồ? Thật thế sao? Lại đây để ta nhìn thử xem.”

 

Lão phu nhân đưa mắt nhìn sang ta.

 

Ta ngoan ngoãn bước tới gần. Lão phu nhân quan sát kỹ một lúc rồi gật đầu:

 

“Quả là một cô bé hiền lành dễ bảo.”

 

“Đã là con thêu, vậy nói xem, muốn được thưởng gì?”

 

Ta ngẩng mắt nhìn Thẩm Tông Ý, rồi lại đối diện với ánh mắt đánh giá của lão phu nhân, hai má thoáng ửng đỏ.

 

“Lạc Di… muốn gì cũng được ạ?”

 

Như chợt nhận ra mình nói sai, ta vội vàng sửa lại:

 

“Không không, ý Lạc Di là… chỉ cần lão phu nhân tùy ý ban thưởng chút ngân lượng là được rồi ạ.”

 

Ta giả vờ không nhìn thấy ánh mắt trừng lớn của Thẩm Tông Ý, cũng không để tâm đến gương mặt đang dần biến sắc của lão phu nhân, cứ thế mà nói tiếp.

 

“Lạc Di biết, phủ Quận vương đã đối đãi với Lạc Di rất tử tế… chỉ là Lạc Di đã quen với cuộc sống trong tay có sẵn bạc tiền. Năm ấy mẫu thân qua đời, ngay cả tiền lo ma chay Lạc Di cũng không có…”

 

Ta nói tới đây thì nghẹn giọng.

 

Lão phu nhân lập tức hiểu ra, ánh mắt sắc như d.a.o quét về phía Ôn Thư Cẩm.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lac-di/chuong-8.html.]

Thẩm Tông Ý ở bên lại đổ thêm dầu vào lửa:

 

“Lạc Di đã thiếu thốn đến thế, chẳng lẽ bức vạn thọ đồ khi trước cũng là nàng đem ra đổi để lấy tiền tiêu sao?”

 

Ôn Thư Cẩm chợt quay đầu nhìn ta, ánh mắt kia chẳng buồn che giấu ác ý.

 

Ta không hề nhìn nàng ta, chỉ chậm rãi đáp lời:

 

“Bức vạn thọ đồ, vốn là mẫu thân thêu làm của hồi môn cho Lạc Di… Nhưng tỷ tỷ lại nói mẫu thân trộm cắp, thế là đoạt lấy bức thêu đi rồi.”

 

Chuyện này có thể lớn cũng có thể nhỏ. Lớn là lừa dối Hoàng hậu, nhỏ thì cũng là phẩm hạnh chẳng ra gì.

 

Lão phu nhân khẽ thở dài.

 

“Lạc Di à, con thiệt thòi rồi.”

 

“Tổ mẫu ơi,” Thẩm Tông Ý lại hớn hở chen vào, “người không thưởng gì cho nàng ấy sao? Bức thêu Quan Âm này Lạc Di phải mất bao công sức mới hoàn thành được đấy, huống hồ nàng còn đang mang thai con của cháu nữa, hao tổn thân thể biết nhường nào!”

 

Lão phu nhân sững người, rồi bật cười, đưa tay điểm trán Thẩm Tông Ý một cái.

 

Cuối cùng, ta được ban thưởng hậu hĩnh, Thẩm Tông Ý còn đích thân ra mặt đưa ta lên thành quý thiếp.

 

Mà Ôn Thư Cẩm, vì lừa gạt lão phu nhân, sau khi ta rời khỏi, lập tức bị mấy vị ma ma đè ra đánh phạt.

 

Nghe nói, Thẩm Tông Ý sau lưng còn sai người tra khảo thêm, dùng đến cả hình phạt trên tay.

 

Tạm thời, Ôn Thư Cẩm cũng không rảnh để đến gây chuyện với ta nữa.

 

Ta vẫn ngỡ rằng chỉ cần mình mang thai, Ôn Thư Cẩm thất sủng, còn Liễu lương đệ không còn khả năng hoài thai, thì mọi việc sẽ sớm kết thúc.

 

Nhưng Vân Anh lại nói — vẫn cần thêm một cơ hội.

 

Ta còn chưa kịp hiểu cơ hội ấy là gì, thì đã nghe tin Liễu lương đệ biết được bản thân không thể sinh con nữa.

 

Đúng lúc ta đã bắt đầu lộ bụng, nàng ta liền to gan hạ độc vào cơm canh của ta.

 

Chỉ là nàng ta không ngờ, hôm ấy Thẩm Tông Ý lại đang dùng bữa ngay tại viện của ta.

 

Đến khi ta tỉnh lại, liền thấy Vân Anh ngồi cạnh bên, mặt mày rạng rỡ.

 

“Muội tỉnh rồi à?”

 

Nàng cười tươi như hoa nở.

 

“Đứa nhỏ giữ được rồi, mà hắn thì phế rồi. Giờ trong bụng muội là đứa con duy nhất của phủ Quận vương đấy.”

 

Sở dĩ nàng nói vậy, là bởi sau vụ hạ độc lần ấy, Liễu lương đệ cuối cùng cũng chọc giận Thẩm phu nhân.

 

Thừa lúc Thẩm Tông Ý còn chưa tỉnh, bà đã lập tức sai người xử tử Liễu lương đệ.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

Nàng ta c.h.ế.t đi, Vân Anh còn cố ý đến nhìn một cái.

 

Kể lại chuyện này, Vân Anh cười mãi không dứt.

 

Nàng còn nói, khi đưa thuốc cho Liễu lương đệ, nàng đã cố tình tăng giảm thêm liều lượng trong phần đồ ăn của Thẩm Tông Ý.

 

Vậy nên, sau khi hắn tỉnh lại… thì vĩnh viễn không thể hành phòng được nữa.

Loading...