Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

LẠC DI - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-06-30 18:37:01
Lượt xem: 3,036

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi trở về, Ôn Thư Cẩm lập tức sai người may gấp xiêm y. Thấy ta đứng bên cạnh, nàng vốn định để ta thêu giúp, nhưng nghĩ đến bức thêu đang làm dở cho lão phu nhân, cuối cùng vẫn từ bỏ ý định ấy.

 

“Chờ ta thêu xong cho lão phu nhân, nhất định sẽ vì tỷ mà làm một bộ y phục độc nhất vô nhị!”

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Ta cười nịnh nọt, Ôn Thư Cẩm thấy dáng vẻ lấy lòng của ta thì tâm trạng cũng tốt hơn, thưởng cho ta một ít bạc, còn cho phép ta trở về tiểu viện của mình để thêu dệt.

 

Ta nhận bạc, cảm ơn rối rít, rồi quay về viện.

 

Ôn Thư Cẩm e rằng không thể ngờ — thứ nàng cho ta, chính là tay sai giúp ta trả thù nàng.

 

Không có số bạc ấy, ta lấy gì để mua chuộc người trong phủ? Lấy gì để dò hỏi tin tức, biếu quà cáp? Chỉ với chút tích cóp từng định dùng để chôn cất mẫu thân, sao đủ để khiến Ôn Thư Cẩm rơi vào bước đường cùng?

 

Lông cừu, vẫn là nên cắt từ trên thân con cừu.

 

Tối hôm đó, nghe nói Thế tử gia trở về, Ôn Thư Cẩm ăn vận thật lộng lẫy trong bộ xiêm y thêu hoa, chờ hắn bước vào phòng.

 

Nàng quả thực đã chờ được người, nhưng chào đón nàng lại là một cái tát nảy lửa.

 

Sau lưng Thẩm Tông Ý là Liễu lương đệ đang khóc sụt sùi, mặt Ôn Thư Cẩm lập tức biến sắc.

 

Chưa kịp mở miệng, Liễu lương đệ đã thêm mắm dặm muối mách tội. Quả nhiên, Thẩm Tông Ý nổi trận lôi đình, sai người lột phăng bộ y phục Ôn Thư Cẩm đang mặc.

 

“Hừ, Đông Thi bắt chước Tây Thi!”

 

Ôn Thư Cẩm giãy giụa trong vô vọng, bị lột đến nỗi sắc mặt tái nhợt, ôm lấy thân thể, nước mắt không ngừng rơi.

 

Lần này, coi như nàng ta mất sạch thể diện trước mắt mọi người.

 

Ta đứng trong bóng tối, lặng lẽ nhìn Liễu lương đệ nức nở kể lể với Thẩm Tông Ý, rằng bộ y phục được chính tay hắn ban cho đã bị Ôn Thư Cẩm phá hỏng, nàng còn đập nát cả viện của Liễu lương đệ.

 

Phải biết, tuy Thẩm Tông Ý đối đãi với người trong phủ không keo kiệt, nhưng rất hiếm khi ban tặng y phục cho thiếp thất, bởi những thứ hắn thấy ưng ý thường đều giữ lại cho riêng mình.

 

Bộ y phục đó, vì vậy mà trở nên quý giá.

 

Tin tức ấy là do ta bỏ ra năm lượng bạc để có được.

 

Sắc mặt Thẩm Tông Ý vô cùng khó coi, Ôn Thư Cẩm cuối cùng cũng nhận ra mình đã rơi vào bẫy, giận đến tím tái mặt mày, trừng trừng nhìn Liễu lương đệ. Nhưng nàng chẳng thể làm gì, chỉ có thể miễn cưỡng biện hộ rằng mình không cố ý.

 

Cũng phải, giữa biết bao xiêm y, duy chỉ có mỗi bộ kia — lại đúng lúc bị nàng làm hỏng.

 

“Có phải cố ý hay không, bản Thế tử tự biết! Bản Thế tử còn nghe nói, Thế tử phi cho rằng thêu nữ ở tiệm Tam Thất chỉ là phường tầm thường, muốn tự tay thêu một bức cho lão phu nhân? Vậy thì Thế tử phi phải nhanh chóng hoàn thành đi, để bản Thế tử mở mang tầm mắt xem sao!”

 

Thẩm Tông Ý lạnh lùng hừ một tiếng, nhìn sắc mặt trắng bệch của Ôn Thư Cẩm, rồi không ngoảnh đầu lại, bỏ đi cùng Liễu lương đệ.

 

Ta đong đếm số bạc trong tay, nhìn Ôn Thư Cẩm thất thần không nói được lời nào, trong lòng khẽ cười nhạt.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lac-di/chuong-5.html.]

Ôn Thư Cẩm quen làm thiên kim tiểu thư, nào biết lấy lòng hạ nhân là thế nào. 

 

Từ ngày gả vào phủ, toàn bộ những gì nàng biết về Thẩm Tông Ý đều do mẫu thân hắn hay nha hoàn bên cạnh hé lộ.

 

Vì thế nàng làm sao hiểu — vị Thế tử trông có vẻ cao quý tôn nghiêm kia, thực ra lại có sở thích đặc biệt với thêu thùa, thậm chí với những thêu nữ có tay nghề hắn quý trọng, còn ra sức che chở.

 

Chỉ là… người có thể lọt vào mắt hắn thì hiếm lắm, cho nên ít ai nhận ra điều đó.

 

Khoảnh khắc biết được Thẩm Tông Ý yêu thích hoa văn do ta thêu, ta đã cảm thấy — bao năm học thêu, bao lần bị kim đ.â.m chảy máu, bao đêm chong đèn thức trắng — đều không uổng phí.

 

Sau đêm ấy, Ôn Thư Cẩm quả thực ngoan ngoãn được mấy hôm, chỉ là đám nha hoàn bên cạnh nàng ta thì lại thường xuyên ra khỏi phủ.

 

Ta ngày đêm cắm cúi làm cho xong bức thêu, lại còn phải dựa vào số bạc mà Ôn Thư Cẩm thưởng để đến tiệm Tam Thất mua vải vóc và kim chỉ.

 

Nghe nói bởi vì Thế tử gia yêu thích, nên tất cả xiêm y của hắn đều đặt làm ở tiệm Tam Thất.

 

“Cô nương, sao cô lại đích thân đến thế này?”

 

Tiệm Tam Thất mở bao nhiêu năm, thì ta gần như cũng đã gửi đồ đến chừng ấy năm. 

 

Vừa trông thấy ta, lão chưởng quầy đã vội vã đưa ta vào gian trong. Bao năm qua, chính ta đã vực dậy cửa tiệm này, nên trong mắt ông ta, ta chẳng khác nào thần tài.

 

“Dạo gần đây Thế tử gia lại đặt thêm y phục sao?”

 

Ta hỏi một câu, chưởng quầy liền mang đống vải do Thẩm Tông Ý đã chọn sẵn ra đưa.

 

“Chính là đống vải này đấy. Cô nương có cần các thêu nữ bên ta giúp sức không? Dạo trước cũng có người đến dò hỏi về cô, đều bị ta đuổi đi cả.”

 

Ta khẽ lắc đầu, nhìn đống vải trong tay. Tuy hơi nhiều nhưng vẫn còn thời gian, mấy mẫu hoa văn thì ta vẫn có thể tự làm.

 

“À đúng rồi cô nương, hôm qua nha hoàn bên cạnh Thế tử phi cũng tới, bảo là muốn đặt may một bộ xiêm y thật lộng lẫy để áp đảo đối phương, ta không dám nhận lời.”

 

Ta hơi sững người — thì ra Ôn Thư Cẩm vẫn không hoàn toàn tin ta.

 

“Không sao, sớm muộn gì cũng là ta làm cả.”

 

Ta mỉm cười đáp, rồi hỏi luôn về mấy bộ y phục mà mình đã thêu trước đó, đặc biệt là hai bộ từng gửi cho Liễu lương đệ — ta đã phải tích góp rất lâu mới đủ bạc để làm ra chúng.

 

“Còn lại hai bộ.”

 

Chưởng quầy nghe ta hỏi đến, biết mấy bộ trước đã bị phá hỏng thì đau lòng không thôi.

 

“Dù sao cũng là do cô nương tự tay thêu, đau lòng một chút cũng phải.”

 

Ta chỉ mỉm cười, không nói gì. Trở lại phủ, ta lẳng lặng đi đến viện của Vân Anh — nha hoàn thân cận bên Thẩm Tông Ý.

 

Loading...