Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

LẠC DI - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-06-30 18:35:52
Lượt xem: 975

Mẫu thân ta là thông phòng, nhưng tài thêu thùa lại nổi danh khắp thiên hạ.

 

Năm ta đến tuổi cập kê, mẫu thân đã dốc công suốt nửa năm, thêu ra một bức song diện vạn thọ đồ* tinh xảo vô song.

 

(*) Bức vạn thọ đồ được thêu hai mặt.

 

Bà nói: “Nếu chủ mẫu ưng ý bức thêu này, mẫu thân sẽ có thể thay con cầu xin một mối hôn sự tử tế.”

 

Lúc mang bức thêu đến để dâng lên, trong mắt mẫu thân đầy ắp hy vọng.

 

Thế nhưng ta đợi mãi, đợi đến trời tối mịt cũng chẳng thấy bà quay về.

 

Mãi đến lúc đêm xuống, mấy hạ nhân mới khiêng mẫu thân trở lại — cả người đầy máu.

 

“Ả tiện tỳ to gan này dám giở thói trộm cắp, chủ mẫu rộng lượng, chỉ phạt năm mươi trượng mà thôi.”

 

Ta chỉ biết răm rắp quỳ xuống nhận tội, không dám cãi một lời.

 

Mẫu thân không được chữa trị, cuối cùng đau đớn mà chết.

 

Sau đó, tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của ta — ả đích nữ cao quý đó — lại lấy đúng bức song diện vạn thọ đồ ấy, nói là do chính tay mình thêu, khiến hoàng hậu vừa ý, được ban hôn cho Thế tử phủ Quận vương.

 

Hôm nàng ta gả đi, mười dặm hồng trang rực rỡ.

 

Mà ta, cũng bị nhét lên một chiếc kiệu nhỏ, đưa vào phủ Quận vương.

 

Chương 1:

 

Khi tin tức đích tỷ Ôn Thư Cẩm sắp được gả vào phủ Quận vương truyền ra, phủ Thượng thư liền náo nhiệt hẳn lên.

 

Chỉ bởi trước đây đại phu nhân từng nói, nếu là đích nữ xuất giá, các tiểu thư trong phủ có thể đi theo làm của hồi môn, cùng được đưa sang nhà trai.

 

Thật ra chỉ làm người theo hầu thôi thì chẳng mấy ai động lòng, điều khiến người ta tranh nhau, là vì đích nữ này sẽ gả vào nhà nào. 

 

Nếu đối phương là người có thân phận địa vị cao, thì dù chỉ là đi theo cũng chẳng khác nào một bước lên mây.

 

Vậy nên các tiểu thư thứ xuất trong phủ đều tranh nhau đến mức đầu rơi m.á.u chảy, ta cũng không ngoại lệ, hơn nữa ta còn là người đầu tiên xông lên tự tiến cử.

 

“Thư Cẩm tỷ tỷ, mang ta theo đi!”

 

Bộ dạng ta hết sức nịnh bợ khiến mấy vị tiểu thư thứ xuất khác cũng phải lén lút bĩu môi, nhưng họ cũng quen rồi — ta từ lâu đã chẳng còn biết xấu hổ là gì.

 

Ôn Thư Cẩm khẽ cười liếc nhìn ta một cái, chau mày, ra chiều khó xử:

 

“Nếu trực tiếp chọn tam muội, e rằng các muội muội khác sẽ nói ta thiên vị mất.”

 

Ta biết nàng vẫn chưa nói hết, quả nhiên, chỉ một giây sau, nàng liền đổi giọng:

 

“Hay là… các muội mỗi người nói một chút về sở trường của mình đi?”

 

Mọi người nghe vậy thì đều mừng rỡ, thi nhau tiến lên kể lể, nào là biết múa, nào là giỏi gảy đàn, cái gì cũng có.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lac-di/chuong-1.html.]

 

Chỉ là chẳng ai hay, bất kể bọn họ có nói gì, Ôn Thư Cẩm cũng sẽ không chọn ai trong số đó — người nàng muốn chọn, từ đầu đến cuối vẫn là ta.

 

“Tam muội, còn muội thì sao? Muội giỏi gì nào?”

 

Ôn Thư Cẩm đưa mắt nhìn ta, nét mặt dịu dàng như nước.

 

Ta cười hì hì, dáng vẻ lấy lòng hết mực.

 

“Nếu Thư Cẩm tỷ tỷ cần, muội cái gì cũng biết; nếu tỷ không cần, thì muội chẳng biết gì hết. Nhưng nếu nói đến sở trường, thì chính là giúp tỷ giải quyết phiền toái. Chỉ cần có bạc trao tay, chuyện gì muội cũng có thể lo liệu ổn thỏa.”

 

Mọi người trong viện không phải lần đầu bị dáng vẻ mặt dày của ta làm cho choáng váng, chỉ biết lặng thinh không nói nên lời. Duy chỉ có Ôn Thư Cẩm là gật đầu tỏ vẻ hài lòng.

 

“Vậy thì là tam muội nhé.”

 

Một câu nhẹ hẫng, mấy vị thứ nữ khác còn chưa kịp mở miệng tranh cãi đã đành ngậm ngùi quay về viện mình, trong lòng đầy ghen tức.

 

“Đa tạ Thư Cẩm tỷ tỷ!”

 

Ta vờ như mừng rỡ vô cùng, ánh mắt lấp lánh cảm kích nhìn nàng, còn lẽo đẽo bám theo muốn bóp vai bóp tay lấy lòng, lại bị nàng khéo léo né tránh.

 

Nàng liếc ta một cái, ánh nhìn mang theo vài phần cảnh cáo nhàn nhạt:

 

“Đã chọn tam muội, thì ta mong muội biết giữ bổn phận. Đừng như mẫu thân muội năm xưa, dám làm chuyện vọng tưởng không biết lượng sức mình.”

 

Ta lập tức làm ra vẻ chán ghét, nhưng khi nhìn về phía Ôn Thư Cẩm thì lại ngoan ngoãn lấy lòng:

 

“He he, tỷ nhắc đến người đàn bà đó làm gì chứ? Muội nhất định sẽ không phụ lòng tỷ đã thương muội mà chọn muội đâu.”

 

Thấy ta làm ra cái dáng vẻ đê tiện chẳng chút giá trị gì như thế, Ôn Thư Cẩm liền nở nụ cười hài lòng.

 

Nhìn bóng lưng nàng rời đi, ta khẽ thu lại nụ cười, gương mặt cũng chẳng còn nét nịnh bợ nhún nhường ban nãy.

 

Ta tất nhiên sẽ không phụ lòng Ôn Thư Cẩm.

 

Nếu không phải vì nàng nhìn trúng tay nghề thêu thùa mà ta kế thừa từ mẫu thân, sao lại tha cho ta một mạng? 

 

Lại còn đích thân mang ta đến phủ Quận vương, chỉ để vá víu một lời nói dối to đùng kia chứ.

 

Ngay từ khi nàng cùng đám nha hoàn đến viện chọn người, Cẩm Châu đã lén nói cho ta biết: Ôn Thư Cẩm định mang ta theo vào phủ Quận vương, một là vì tay nghề thêu của ta, hai là vì ta dễ sai khiến.

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Thậm chí để thử lòng ta, nàng còn ban thưởng năm lượng bạc, bảo ta đem mẫu thân chôn cất.

 

Ta ngoài mặt đồng ý, sau lưng lại nuốt trọn bạc, tìm bừa một chỗ nào đó ném xác bà đi. Vì chuyện này mà trong phủ có không ít nha hoàn ngầm chê ta là kẻ vô lương tâm, bất hiếu.

 

Ta chỉ cười toe toét mà gật đầu cho qua, nhưng vẫn làm theo ý mình, ngày ngày lừa gạt, moi tiền khắp nơi trong phủ, gom góp từng đồng.

 

Ai mà chẳng biết, tam tiểu thư thứ xuất của phủ Thượng thư – Ôn Lạc Di – coi tiền như mạng, chuyên ức h.i.ế.p kẻ yếu, ngày ngày quát tháo cả mẹ ruột, chẳng có lấy nửa phần tôn trọng.

 

Ngay cả Ôn Thư Cẩm cũng cho là như thế.

 

Nhưng tất cả mọi người… đều sai cả rồi.

Loading...