Là Sinh Viên trường quân đội nhưng lại đam mê làm ruộng - Chương 680:Ngoại truyện: Thẩm Bỉnh Hoa x Thành Thụy (Thượng)
Cập nhật lúc: 2025-12-21 04:18:14
Lượt xem: 52
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9AHwsBoteW
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thẩm Bỉnh Hoa và Thành Thụy là sinh viên cùng khóa.
Cả hai đều là đại diện tân sinh viên, nhưng phận một trời một vực.
Thẩm Bỉnh Hoa xuất từ Thẩm gia danh giá, là thiên tài con nhà nòi vạn chú mục ngay từ khi mới vỡ lòng.
Cô sở hữu thiên phú cực cao, là Thiên Vận Giả hệ Tinh Pháp, một vị lão tổ tông đạt đến cảnh giới Chí Tôn... Xuất và địa vị , dù đặt ở Trung Đô - nơi hội tụ các thế gia - cũng là độc nhất vô nhị.
Thành Thụy thì trái ngược.
Anh đến từ một tỉnh lẻ. Tuy Thành gia cũng Chấp Tinh Giả, nhưng sức ảnh hưởng so với Thẩm gia chẳng khác nào đom đóm so với ánh trăng.
Trong kỳ kiểm tra thể chất, Thành Thụy bộc lộ tư chất kinh , đó gây tiếng vang lớn trong kỳ thi chung, thuận lợi tiến Trường Quân đội Trung Đô với tư cách Thủ khoa tỉnh.
Một là thiên kim tiểu thư lá ngọc cành vàng, một là " trai chân đất" tỉnh lẻ...
Theo lý mà , giữa họ sẽ chẳng bất kỳ giao điểm nào.
trớ trêu , cả hai đều trở thành đại diện tân sinh viên khóa .
Trong hàng loạt hoạt động chung, họ luôn xếp cạnh , thấy đối phương cũng khó.
Tính cách Thẩm Bỉnh Hoa lạnh lùng, cô đối xử với ai cũng bình đẳng như —— mặt vô biểu tình.
Thành Thụy tính tình thiện, chủ động bắt chuyện với cô, nhưng Thẩm Bỉnh Hoa chẳng buồn khách sáo, cứ thế bỏ như thể thấy gì.
Thành Thụy: "..."
Thực , ngay từ ngày khai giảng, chú ý đến Thẩm Bỉnh Hoa.
Cô mặc bộ đồng phục hệ Tinh Pháp, dáng dong dỏng cao, dung mạo trắng trẻo nhưng lạnh lùng như băng tuyết. Đặc biệt là khi cô rũ mắt xuống, vẻ mặt như đang âm thầm : "Tất cả những đây đều là rác rưởi."
Thành Thụy thấy phục, nhưng đồng thời kìm sự tò mò và thu hút.
Vì thế, trong mỗi hoạt động ở Trung Đô, đều cố gắng thể hiện bản thật , hảo nhất thể.
Các thầy cô đều khen ngợi hết lời, bản cũng cảm thấy xuất sắc. Anh chủ động tiếp cận Thẩm Bỉnh Hoa, kết bạn với cô.
Kết quả...
Cô vẫn coi như khí.
Thành Thụy nổi giận đùng đùng.
Anh đặt một mục tiêu mới: Phải đ.á.n.h bại Thẩm Bỉnh Hoa, giành lấy vị trí 1 trong kỳ thi tháng của tân sinh viên!
Thành Thụy lao tu luyện điên cuồng, và quả thực thực lực tăng lên.
Tuy nhiên, tu hành hệ Tự Nhiên vốn chủ trương thuận theo tự nhiên. Việc ép buộc bản tăng tiến như ngược sẽ phản tác dụng.
Trong kỳ thi tháng đầu tiên, Thành Thụy cũng một đường càn quét đối thủ, cuối cùng gặp Thẩm Bỉnh Hoa ở trận chung kết.
Anh tin chắc sẽ thắng, và khi đó cô nhất định sẽ bằng con mắt khác.
trận đấu trở thành nỗi nhục nhã khắc cốt ghi tâm cả đời của Thành Thụy.
Anh cứ ngỡ và Thẩm Bỉnh Hoa ngang tài ngang sức, nhưng thực tế kém xa vạn dặm.
Chỉ thấy Thẩm Bỉnh Hoa cầm tay thần binh trưởng thành, một luồng ánh sáng xanh thẳm mang theo sương lạnh ập tới, trực tiếp đóng băng tại chỗ, thể nhúc nhích dù chỉ một ngón tay.
Thẩm Bỉnh Hoa nhàn nhạt hỏi: "Còn tiếp tục ?"
Thành Thụy thốt nên lời.
Trọng tài hô lớn: "Thẩm Bỉnh Hoa thắng!"
Băng tan, mặt Thành Thụy trắng bệch, lắp bắp: "..."
Tiếng nhỏ như muỗi kêu của nhấn chìm trong tiếng reo hò vang dội của cả hội trường.
Thẩm Bỉnh Hoa vẫn như cũ, thèm liếc lấy một cái, rời .
Khi Thành Thụy hồn, sư tỷ xách về khu hệ Tự Nhiên.
Hệ Tự Nhiên ngày nào cũng việc đồng áng . hôm nay chẳng còn tâm trạng , đám lúa mì biến dị cứng ngắc, chỉ thấy chán nản tột cùng.
Tại chênh lệch lớn đến thế?
Tại cô hạ gục chỉ trong một chiêu?
Đâu cái danh xưng "hệ Tự Nhiên là viện hệ mạnh nhất"?
Lúc Thành Thụy còn trẻ non , sự gắn bó sâu sắc với hệ Tự Nhiên. Thua trận thi tháng , ý nghĩ đầu tiên nảy trong đầu là: " chuyển hệ!"
Viện trưởng hệ Tự Nhiên theo chế độ luân phiên, các bậc tiền bối từ Lục phẩm trở lên ở Tự Nhiên Các sẽ phiên đảm nhận chức vụ vài chục năm.
Viện trưởng năm nay tình cờ là Tứ Nguyệt.
Nghe , Tứ Nguyệt khẩy: "Tại chuyển hệ?"
Thành Thụy ấp úng: "Cái đó... là vì..."
Tứ Nguyệt: "Bản kém cỏi thì đừng đổ cho viện hệ."
Thành Thụy: "!"
Mặt đỏ bừng lên, kịp để Tứ Nguyệt thêm gì, vội vàng chữa cháy: "Sư tỷ, coi như em đ.á.n.h rắm ạ!"
Tứ Nguyệt: "Không , đ.á.n.h rắm còn thấy tiếng." Ý là lời của còn chẳng bằng cái rắm.
Thành Thụy mếu máo .
Tứ Nguyệt vẫn giữ nụ nửa miệng, tiếp: "Dễ dàng từ bỏ như chứng tỏ cũng chẳng thắng lắm ."
"Em !"
"Thế thì tiếp tục ."
"..."
"Muốn thắng thì 'nhưng nhị' gì cả. Đương nhiên," Tứ Nguyệt đổi giọng, "Cậu cũng nhất thiết thắng, thứ hai cũng mà, ưu tú ."
Câu cuối cùng của cô dịu dàng hơn hẳn, còn pha chút tinh thần lực giúp trấn an cảm xúc của Thành Thụy.
Sắc mặt Thành Thụy hơn thấy rõ, kiên định : "Sư tỷ đúng, một kỳ thi tháng cỏn con thì tính là gì? Còn thi giữa kỳ, thi cuối kỳ... nhiều cơ hội khác!"
Tứ Nguyệt dội cho gáo nước lạnh: "Vậy nhanh lên đấy, với tư chất của Thẩm Bỉnh Hoa, e là đến kỳ thi cuối kỳ cô đủ điều kiện nghiệp ."
Thành Thụy: "!!!"
Anh dám lãng phí thời gian nữa, lập tức lao bế quan tu luyện.
Lúc Thành Thụy vẫn còn ngây thơ, ý thức cách giữa và con em thế gia.
Ví dụ như thể chi trả phí phòng tập của trường, nhưng rằng Thẩm gia phòng luyện công chuyên dụng riêng.
Những phòng luyện công như tốc độ dòng chảy thời gian khác biệt so với bên ngoài. Thẩm Bỉnh Hoa vốn thiên phú cao còn khắc khổ dị thường.
Việc Thành Thụy đuổi kịp cô trong thời gian học chẳng khác nào chuyện nghìn lẻ một đêm.
Tuy nhiên, Thành Thụy thể hiện sự kiên trì đáng kinh ngạc.
Thi tháng thất bại, thi giữa kỳ thất bại, thi tháng vẫn thất bại...
Tứ Nguyệt tưởng thằng nhóc sẽ lóc ỉ ôi, ai ngờ càng đ.á.n.h càng hăng, tinh thần càng thêm sục sôi.
như Tứ Nguyệt dự đoán, cuối năm đó, Thẩm Bỉnh Hoa sắp thăng lên Tam phẩm. Đến lúc đó, cô sẽ nghiệp.
Tứ Nguyệt báo tin cho Thành Thụy.
Thành Thụy ánh mắt rực lửa: "Không , nhiều nhất là một tháng nữa, em cũng thể đến Hoa Hạ Thiên Cung."
Tứ Nguyệt , vỗ vai : "Cố lên, mà."
Thành Thụy mắt sáng rỡ Tứ Nguyệt, nghiêm túc hỏi: "Sư tỷ, em thực sự thể ? Chị đừng lừa em nhé."
Tứ Nguyệt phì : "Có chí thì nên, chỉ cần kiên trì ngừng nghỉ, tự khắc sẽ thắng cô ."
Cô sớm tâm tư của Thành Thụy đối với Thẩm Bỉnh Hoa.
Cũng thôi, tuổi mười bảy mười tám, nếu chút tình ý đó thì cố chấp đến mức .
Tứ Nguyệt lờ mờ cảm thấy Thành Thụy mãi thắng Thẩm Bỉnh Hoa lẽ chính vì những suy nghĩ rối ren .
Ngược , Thẩm Bỉnh Hoa luôn dễ dàng hạ gục Thành Thụy là bởi vì trong lòng cô thực sự vướng bận chút tà niệm nào.
Nghĩ , Tứ Nguyệt thấy thương sư nhà .
Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình... Con đường phía của sư e là còn dài lắm.
Không ngoài dự đoán, kỳ thi cuối kỳ cũng kết thúc bằng thất bại, nhưng Thành Thụy quả thực nhanh chóng tiến Hoa Hạ Thiên Cung.
Đến Hoa Hạ Thiên Cung, càng cảm nhận rõ rệt hơn sự lớn mạnh của hệ Tự Nhiên.
Ở đây thường xuyên các nhiệm vụ hợp tác, và đội trưởng của mỗi đội đều là sinh viên hệ Tự Nhiên.
Lần đầu tiên đến Hoa Hạ Thiên Cung, Thành Thụy mới gặp vị sư tỷ trong truyền thuyết —— Tư Quỳ.
Lúc đó Tư Quỳ dẹp xong một đợt thú triều.
Bà tắm trong máu, thần binh tay rực rỡ như ánh mặt trời. Xác tinh thú chất đống thành núi phía nền, tôn lên vầng hào quang vạn trượng của "Thái Dương Hoa Hạ".
Thành Thụy siết chặt nắm tay, tự nhủ: "Mình thể! Mình nhất định thể!"
Anh càng thêm hăng say luyện tập và nghiêm túc thành các nhiệm vụ thí luyện.
Vì còn các kỳ kiểm tra định kỳ như ở trường, Thành Thụy mất cơ hội khiêu chiến Thẩm Bỉnh Hoa.
Anh lấy hết can đảm cho cô một bức thư, nội dung nghiêm túc, nhưng trọng tâm ở câu cuối cùng: "Có thể đấu với một trận ?"
Không gì bất ngờ, bức thư chìm quên lãng như đá ném ao bèo.
Thành Thụy nản lòng. Anh nghĩ hiện tại vẫn thắng nổi cô, nên tu luyện thêm một thời gian cũng .
Cứ thế bận rộn trôi qua hai ba tháng, cho đến một hôm Thành Thụy thấy lệnh triệu tập tại khu nhiệm vụ của Thiên Cung.
Người phát lệnh triệu tập là —— Thẩm Bỉnh Hoa.
Thành Thụy chút do dự nhận ngay nhiệm vụ .
Đây là một nhiệm vụ thám hiểm, họ sẽ thâm nhập một biên giới hoang phế để tìm kiếm một loại vật liệu then chốt.
Thẩm Bỉnh Hoa triệu tập bốn . Ba còn tuy cũng là Tam phẩm cảnh nhưng đều là những Chấp Tinh Giả thâm niên dày dạn kinh nghiệm. Duy chỉ Thành Thụy là cùng tuổi với cô.
Đã lâu gặp, khi thấy Thẩm Bỉnh Hoa... tim Thành Thụy vẫn đập nhịp.
Cô thực sự quá . Đẹp như ráng chiều rực rỡ mà từng thấy đỉnh núi tuyết hồi nhỏ.
Thành Thụy căng thẳng tột độ, cả buổi trời thốt nên lời.
Thẩm Bỉnh Hoa cũng gì riêng với , chỉ đơn giản phổ biến quy trình nhiệm vụ và phân công cụ thể cho .
Khi chuẩn xuất phát, một tiền bối hoạt bát trong đội hỏi: "Hai đứa là bạn cùng khóa nhỉ, quen ?"
Thành Thụy lúng túng trả lời thế nào. Anh chắc Thẩm Bỉnh Hoa tính là "quen" , bởi những tiếp xúc giữa họ chỉ là các bài kiểm tra và việc cô "hạ đo ván trong một nốt nhạc".
Thẩm Bỉnh Hoa đáp gọn lỏn: "Quen."
Thành Thụy: "!"
Người đồng đội ha hả: "Sao cảm giác hai đứa xa lạ thế?"
Lần Thẩm Bỉnh Hoa lên tiếng, Thành Thụy vội đỡ lời: "Chỉ là thôi ạ, tiếp xúc nhiều lắm, nên..."
Anh lén quan sát sắc mặt Thẩm Bỉnh Hoa, sợ hớ.
Đồng đội nhận sự câu nệ của Thành Thụy, : "Vẫn nên quen chút , thế mới phối hợp chiến đấu ."
Thành Thụy cầu còn .
Anh vốn tưởng Thẩm Bỉnh Hoa sẽ từ chối giao lưu, ai ngờ cô : " đặt bàn ở 'Đêm Khuya', thôi."
Thành Thụy ngạc nhiên: "Cậu uống rượu ?"
Thẩm Bỉnh Hoa nghiêng đầu : "Cậu ?"
"..."
"Nếu thấy uống rượu vô vị thì chúng thể đổi..."
"Thú vị! Rất thú vị!" Mắt Thành Thụy sáng rực như trời khi câu .
Anh chợt nhận hình như hiểu gì về Thẩm Bỉnh Hoa cả. Dù ngày nào cũng khao khát đ.á.n.h bại cô, nắm rõ từng năng lực của cô như lòng bàn tay, nhưng con thật của cô thì mù tịt.
Cô là thiên kiêu của Thẩm gia, là thừa kế hệ Tinh Pháp... ẩn vẻ ngoài băng giá dường như còn một khía cạnh khác.
Thành Thụy tràn đầy mong đợi, nhưng ngờ quán rượu "Đêm Khuya" náo nhiệt biến thành "vùng đất băng giá" khi cô.
Mọi rủ uống rượu để gắn kết tình cảm, nhưng Thẩm Bỉnh Hoa vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh băng, uống hết ly đến ly khác mà sắc mặt hề đổi.
Cô thích uống rượu ? Thành Thụy rõ. tửu lượng ngàn ly say của cô thì ai nấy đều mở mang tầm mắt! Hơn nữa cách uống rượu của cô cũng đặc biệt. Người đến "Đêm Khuya" để xã giao, còn cô đến là để uống rượu thật sự.
Tuy , cách giữa cũng thu hẹp đáng kể. Vị thiên kim băng giá nhà họ Thẩm dường như khó gần như họ tưởng.
Kỳ lạ hơn là, khi rời khỏi quán, trừ Thẩm Bỉnh Hoa , ai nấy đều say bí tỉ.
Thành Thụy cũng say, thậm chí bắt đầu năng lung tung.
" cho một bí mật..." Anh thì thầm vẻ bí hiểm.
Mọi đang say sưa, nhao nhao: "Nói , , thích nhất là bí mật!"
Miệng là bí mật, nhưng cái giọng oang oang của Thành Thụy thì hận thể để cả quán thấy.
Anh dõng dạc tuyên bố: "Thực tên là Thành Thụy."
Mọi : "???"
Thành Thụy bộ mặt nguy hiểm, hô lớn: "Tên thật của là... Vạn Niên Lão Nhị (Kẻ thứ hai vạn năm)!"
Mọi ồ lên, ngay cả lạ cũng xúm hóng chuyện.
Thành Thụy sang Thẩm Bỉnh Hoa, buồn bã : "Từ ngày nhập học khiêu chiến cô . mà! thắng nổi một nào, một cũng nhé!"
Lúc mới vỡ lẽ tại nhận cái tên "Vạn Niên Lão Nhị", tiếng càng thêm rộn rã.
Thành Thụy say đến mức đứt phim, nhớ gì về chuyện xảy đó. Khi tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, trong ký ức chỉ còn vài hình ảnh chắp vá.
"Mẹ kiếp, đúng là thằng ngốc!" Mặt Thành Thụy đen sì, chỉ tìm cái lỗ nẻ mà chui xuống.
, một hình ảnh khác chợt hiện lên trong đầu .
Giữa khung cảnh hỗn loạn, náo nhiệt của "Đêm Khuya", Thẩm Bỉnh Hoa đó thanh lãnh, tách biệt với đám đông.
Khi ngặt nghẽo, chỉ cô khẽ nhếch khóe môi, đáy mắt hiện lên một nụ nhàn nhạt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/la-sinh-vien-truong-quan-doi-nhung-lai-dam-me-lam-ruong/chuong-680ngoai-truyen-tham-binh-hoa-x-thanh-thuy-thuong.html.]
Thành Thụy: "!"
Tim đập thình thịch, nhưng nhanh tự đ.ấ.m đầu , lẩm bẩm: "Chắc chắn là do say quá hóa rồ ... gà hóa cuốc thôi... Cô mà..."
Thành Thụy từng thấy Thẩm Bỉnh Hoa bao giờ. Nụ như ráng chiều, tan chảy cả tảng băng trong chớp mắt.
Hai ngày họ tập hợp, chuẩn thám hiểm biên giới hoang vu .
Chuyến là một bước ngoặt quan trọng. Dù hàng trăm năm , Thành Thụy vẫn nhớ như in.
Chính từ đây, Thành Thụy tìm con đường thực sự thuộc về .
Anh thiên phú cao, là xuất sắc trong lứa Chấp Tinh Giả cùng thời. Vì luôn coi Thẩm Bỉnh Hoa là mục tiêu nên luôn lấy "chiến đấu" đạo tu hành.
qua chuyến mạo hiểm , chợt nhận sở trường của là tấn công.
Thẩm Bỉnh Hoa chiến lực siêu phàm nhưng một điểm yếu chí mạng. Tinh kỹ của cô mạnh, nhưng nếu gặp đối thủ thể hạ gục trong một đòn, cô sẽ rơi thế động.
Như trong nhiệm vụ , Thẩm Bỉnh Hoa tung chiêu Băng Thiên Tuyết Địa, quét sạch một mảng lớn tinh thú đang vây tới. Mọi đều trầm trồ thán phục.
biến cố xảy .
Khi đợt hung thú thứ hai lao đến, Thẩm Bỉnh Hoa thậm chí còn sức để cử động.
Thành Thụy phản ứng cực nhanh, lao lên chắn mặt cô, chặn đợt tấn công thứ hai. Đồng đội cũng kịp thời tiếp ứng, cùng tiêu diệt đám tinh thú.
Ngay đó thêm một đợt nữa. Thẩm Bỉnh Hoa gượng dậy, tung đòn kết liễu tất cả trong nháy mắt.
một con tinh thú tốc độ cực nhanh, bất ngờ áp sát Thẩm Bỉnh Hoa.
Thấy cảnh đó, tim Thành Thụy suýt nhảy khỏi lồng ngực.
Phong cách tu hành của Thẩm Bỉnh Hoa quá cực đoan, cô hề trang bất kỳ tinh kỹ phòng thủ nào. Nếu áp sát, cô cầm chắc cái c·hết!
Thành Thụy lao tới chắn mặt cô, bật khiên hộ thể.
Nhờ tranh thủ thời gian, Thẩm Bỉnh Hoa kịp tung chiêu đóng băng con tinh thú đ.á.n.h lén, Thành Thụy bồi thêm một đao kết liễu nó.
Chuyến hữu kinh vô hiểm. Vì độ khó vượt xa dự kiến ban đầu nên khi trở về, phần thưởng cũng hậu hĩnh hơn nhiều.
Lúc chia tay, Thẩm Bỉnh Hoa bỗng gọi giật Thành Thụy .
Thành Thụy: "!"
Bao nhiêu điều ứ nghẹn ở cổ họng, nhưng chẳng thốt nên lời nào.
Thẩm Bỉnh Hoa : "Cảm ơn."
Hai chữ thanh lãnh, trong trẻo như băng rơi nền đá cẩm thạch.
Mất một lúc lâu Thành Thụy mới định thần .
"Không..." Anh lắp bắp.
Chưa kịp hết câu, Thẩm Bỉnh Hoa lưng bước .
Anh hỏi tại cô cảm ơn, cần cảm ơn, nhưng vì quá nhiều suy nghĩ tranh xuất hiện nên cuối cùng chỉ bật một chữ "Không" cụt lủn.
Dường như Thẩm Bỉnh Hoa chỉ lời cảm ơn, còn việc nhận ... cô quan tâm.
Thành Thụy trằn trọc suy nghĩ lâu, cuối cùng trong đêm thanh vắng, ... ngộ !
Anh chiến thắng Thẩm Bỉnh Hoa nữa, ... bảo vệ cô!
Tại cứ thắng cô chứ?
Anh thà ngắm ráng chiều rực rỡ đỉnh núi tuyết tỏa sáng mãi mãi bầu trời còn hơn!
Thế là Thành Thụy chuyển hướng tu hành. Điều đồng nghĩa với việc tiêu tốn nhiều thời gian và công sức.
Cũng may là Chấp Tinh Giả hệ Tự Nhiên. Hệ Tự Nhiên bao hàm diện, đừng là Tam phẩm, dù lên đến Tông Sư Cảnh đổi đạo tu hành cũng vẫn kịp.
Có mục tiêu mới, Thành Thụy bắt đầu bế quan điên cuồng. Anh tu luyện những tinh kỹ phòng thủ tuyệt diệu hơn, nghiên cứu Tinh Chú, Tinh Khí, thậm chí cả Tinh Binh và Bí Bảo.
Lần chuyển hướng giúp Thành Thụy tìm thấy con đường thực sự của . Người thiên phú cao thường dễ lạc lối vì cái gì cũng một chút nhưng tinh thông cái gì.
Trước đây tưởng hợp với chiến đấu, giờ đây mới cảm nhận niềm vui sướng thực sự khi tìm đúng sở trường.
Trăm năm bế quan với chỉ như cái búng tay.
Tinh Chú quá thú vị. Tinh Khí quá hấp dẫn. Dù hiện tại nghiên cứu Bí Bảo, nhưng trong đầu sẵn hàng tá bản thiết kế, chỉ chờ cảnh giới lên cao là triển khai!
Thành Thụy đắm chìm trong tu luyện, lòng tràn đầy hy vọng: "Một ngày nào đó, sẽ đủ sức để sóng vai cùng cô !"
Thấm thoắt ba năm Hoa Hạ trôi qua.
Thành Thụy khắc khổ từng giây từng phút để sớm ngày xuất hiện mặt Thẩm Bỉnh Hoa với diện mạo mới. Anh lãng phí chút thời gian nào, thậm chí gặp cô nào.
Trong lòng Thành Thụy, Thẩm Bỉnh Hoa chắc chẳng thèm để ý đến một kẻ bại trận như . thực , lầm.
Thẩm Bỉnh Hoa ấn tượng sâu sắc về .
Ngày nhập học, Thành Thụy thấy cô đầu tiên, và Thẩm Bỉnh Hoa cũng thấy đầu tiên.
Thẩm Bỉnh Hoa chịu sự giáo d.ụ.c nghiêm ngặt của thế gia từ nhỏ, cộng thêm thiên phú quá cao, mười năm như một ngày chỉ tu hành khiến cô lấy một bạn. Không gia đình cấm cản, mà là cô cơ hội kết bạn.
Người khác học một năm mới xong, cô học một ngày là xong. Chỉ riêng điều đó khiến cô khó hòa nhập với bạn đồng trang lứa.
Tất nhiên Thẩm Bỉnh Hoa để tâm chuyện đó, cô chỉ tăng cảnh giới, đỉnh cao.
Cho đến khi nhập học, cuối cùng cũng xuất hiện một đại diện tân sinh viên ngang tài ngang sức, Thẩm Bỉnh Hoa cảm thấy hứng thú với .
Lần thi tháng đầu tiên, Thành Thụy tưởng hạ đo ván dễ dàng, nhưng thực chênh lệch giữa hai chỉ là gang tấc. Thẩm Bỉnh Hoa nỗ lực nhiều mới thắng .
Phong cách tu hành khiến cô trông vẻ mạnh, nhưng thực chất đòn "nhất kích tất sát" đó cũng là đòn duy nhất cô tung lúc .
Thành Thụy bám đuổi cô sát, sát đến mức cô buộc nỗ lực gấp bội.
Đến kỳ thi giữa kỳ, sự tiến bộ của Thành Thụy khiến Thẩm Bỉnh Hoa kinh ngạc. Dù trong mắt Thành Thụy, cô hạ gục trong một nốt nhạc, nhưng Thẩm Bỉnh Hoa rõ chỉ thắng một sợi tóc ánh .
Cần nỗ lực hơn nữa!
Dù từng trò chuyện, nhưng Thẩm Bỉnh Hoa luôn cố gắng vì mục tiêu tiếp tục chiến thắng .
Khi sắp đến Hoa Hạ Thiên Cung, trong lòng Thẩm Bỉnh Hoa nhen nhóm chút tiếc nuối. Cô thấy nỡ, vì sẽ còn những kỳ thi tháng để so tài nữa.
nhanh đó, Thành Thụy cũng đến Hoa Hạ Thiên Cung. Tuy nhiên ở đây thi cử định kỳ, cô tìm cơ hội giao đấu với .
Trong một triệu tập nhiệm vụ, Thẩm Bỉnh Hoa thấy tên Thành Thụy. Nhiệm vụ đó giúp cô tìm cảm giác phấn khích như hồi ở trường. Dù còn là đối thủ, nhưng kề vai chiến đấu với Thành Thụy cũng khiến cô vui.
niềm vui ngắn ngủi nhanh chóng biến thành nỗi buồn khó hiểu.
—— Thành Thụy biến mất.
Thẩm Bỉnh Hoa từng kết bạn, cách kết bạn. Cô thử phát lệnh triệu tập nhiều nhưng Thành Thụy tham gia nữa. Cô rảnh rỗi ghé quán "Đêm Khuya" cũng gặp . Cô thậm chí ngang qua Tự Nhiên Các nhiều nhưng vẫn thấy bóng dáng .
Tại ? Thẩm Bỉnh Hoa hiểu.
Cô cảm thấy họ hợp tác , ăn ý và vui vẻ. Chẳng lẽ chỉ cô nghĩ ?
Thẩm Bỉnh Hoa chợt nhớ lúc cô cảm ơn , một chữ... "Không".
Tại là ?
Trong lòng cô cảm thấy tắc nghẹn.
Thẩm Bỉnh Hoa vốn dĩ luôn gác những chuyện hiểu để ưu tiên tu hành. Lão tổ từng , cảnh giới đủ cao thì chuyện sẽ tự nhiên thông suốt. Nên cô nghĩ hiểu là do cảnh giới đủ.
Đến khi Thành Thụy tự tin xuất hiện trở , cô mới giật nhận thời gian trôi qua lâu đến thế.
Thành Thụy hoảng. Liệu Thẩm Bỉnh Hoa quên ? nhanh tự trấn an: "Quên thằng ngốc ngày xưa cũng , giờ sẽ khiến cô bằng con mắt khác!"
lúc Tinh Xu Các tổ chức giải đấu cho Chấp Tinh Giả Tứ phẩm.
Thành Thụy liếc mắt thấy tên Thẩm Bỉnh Hoa trong danh sách. Thẩm Bỉnh Hoa cũng thấy .
Môi cô mấp máy định gì đó nhưng thôi, chỉ danh sách đăng ký.
Thành Thụy hì hì: " thấy đăng ký !"
Thẩm Bỉnh Hoa: "Cậu đăng ký ?"
"Không."
"Tại ?"
"Dù cũng chẳng thắng nổi ."
Thẩm Bỉnh Hoa nhíu mày, hiểu tim thấy hụt hẫng.
Thành Thụy cao giọng hỏi: "Cậu hứng thú với giải đấu đôi ?"
Thẩm Bỉnh Hoa: "?"
Thành Thụy cố nén hồi hộp, tỏ vẻ tự nhiên: "Chúng tổ đội , đăng ký thi đấu đôi!"
Thi đấu đôi ư? Thẩm Bỉnh Hoa từng nghĩ đến khả năng .
Nói xong Thành Thụy cũng run, vội bổ sung: "Khụ... thi đơn thì chắc chắn thắng , còn thi đôi mà... Nếu vốn định tham gia, thì chúng cứ thi cho vui, thành tích ..."
"Lấy giải nhất."
"?"
"Hoặc là tham gia," Thẩm Bỉnh Hoa thẳng , "Đã tham gia thì lấy giải nhất."
Tim Thành Thụy đập thình thịch, một lúc mới toét miệng rạng rỡ: "Được!"
Thẩm Bỉnh Hoa: "..." Cô dời mắt , nụ của Thành Thụy chói chang quá.
Giải đơn gì bất ngờ, Thẩm Bỉnh Hoa dễ dàng giành ngôi quán quân.
Mọi thắc mắc Thành Thụy thi, Tứ Nguyệt còn châm chọc: "Sao thế, bỏ cuộc ?"
Thành Thụy xoa tay: "Bỏ cuộc là thể nào, cả đời cũng bỏ cuộc!"
Tứ Nguyệt nhướng mày: "Thế tại ..."
"Em đăng ký thi đôi với cô ..." Thành Thụy khẳng định, "Lần em nhất định sẽ lấy giải nhất."
Tứ Nguyệt ngẩn bật : "Thằng nhóc ." Hóa là đường vòng cứu nước.
Thư Sách
Trên sàn đấu đôi.
Sự kết hợp giữa Thẩm Bỉnh Hoa và Thành Thụy khiến nhiều ngạc nhiên. Trong mắt các Chấp Tinh Giả cùng cấp, họ là đối thủ đội trời chung. Một bên là thiên kiêu Thẩm gia, một bên là học sinh xuất sắc hệ Tự Nhiên... Dù vế luôn vế áp đảo, nhưng hệ Tự Nhiên nổi tiếng là tích lũy lâu dài, vượt qua chỉ là vấn đề thời gian.
Ai nấy đều chờ xem màn long tranh hổ đấu, ngờ hai bắt tay .
"Tổ đội thì gì ?"
"Đánh vỡ đầu mới vui chứ!"
"Mẹ kiếp, còn đặt cược Thành Thụy thắng, bỏ thi đơn thế ."
"Đừng coi thường thi đôi, cái cần sự ăn ý cực cao đấy!"
" , cá nhân mạnh đến mà phối hợp thì cũng vứt!"
Rất nhanh, những kẻ nghi ngờ vả mặt đôm đốp.
Ăn ý? Phối hợp?
Hai họ cứ như chiến đấu cùng hàng chục năm , ăn ý đến mức khó tin!
Đừng ngoài, chính Thẩm Bỉnh Hoa và Thành Thụy cũng ngạc nhiên. Họ thời gian tập luyện chung, chỉ dựa vũ lực cao để coi vòng loại là buổi tập. Cùng lắm thì một chơi, cân hai cũng thắng.
Họ dự định đ.á.n.h tìm sự ăn ý cho đến trận chung kết. ngay trận đầu tiên, họ phối hợp hảo.
Thành Thụy hiểu Thẩm Bỉnh Hoa, và ngạc nhiên , Thẩm Bỉnh Hoa cũng hiểu . Điều khiến Thành Thụy phấn khích tột độ, chợt nhận những năm qua chỉ một theo đuổi cô.
Sự chuyển đổi sang phong cách phòng thủ của Thành Thụy giúp hỗ trợ Thẩm Bỉnh Hoa hơn. Cô chỉ cần là chính , sẽ tự khắc bù đắp những thiếu sót.
"Đầu hàng! Chúng đầu hàng!"
Đối thủ phất cờ trắng, Thẩm Bỉnh Hoa mới dừng tay đầy tiếc nuối. Chưa đ.á.n.h tay, đối thủ yếu quá.
Thành Thụy nở nụ rạng rỡ như ánh mặt trời: "Thế nào?"
Thẩm Bỉnh Hoa: "..."
Thành Thụy ho nhẹ: "Nếu thấy chỗ nào, thể..."
"Rất ." Thẩm Bỉnh Hoa vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhưng lời chân thành và êm tai vô cùng, "Tốt từng thấy."
Thành Thụy: "!"
Anh như tiêm m.áu gà, hưng phấn đến mức nhiệt huyết sôi trào!
Trận đấu đôi đó, họ giành giải nhất chút khó khăn.
Sự kết hợp của Thẩm Bỉnh Hoa và Thành Thụy khiến nhiều ngưỡng mộ, thậm chí tạo nên trào lưu tổ đội hai . các đội hai nhanh chóng tan rã hoặc chuyển sang đội năm , bởi hiếm cặp đôi nào đạt hiệu quả "một cộng một lớn hơn năm" như họ.
Tứ Nguyệt vẫn luôn chờ đợi hai đứa trẻ "thông suốt".
ngờ đợi đến khi ngưng kết Tinh Hồn, họ mới chọc thủng lớp giấy ngăn cách mỏng manh .
Tinh Hồn của Thành Thụy là một nửa đôi cánh.
Tinh Hồn của Thẩm Bỉnh Hoa cũng là một nửa đôi cánh.
Hai Tinh Hồn ghép hảo, giống như sự kết hợp của chính họ, tạo nên sức mạnh vượt trội.
Nhìn thấy Tinh Hồn của Thẩm Bỉnh Hoa, Thành Thụy vẫn dám tin mắt : "Cậu..."
Thẩm Bỉnh Hoa : "Cậu kết bạn đời với ?"
Thành Thụy: "!!!"
"Không thì..."
"Muốn!" Giọng Thành Thụy vang vọng khắp Hoa Hạ Thiên Cung, " kết bạn đời với !"