Là Sinh Viên trường quân đội nhưng lại đam mê làm ruộng - Chương 53

Cập nhật lúc: 2025-11-15 15:42:15
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/20nf1vwEIg

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Lê Dạng dứt lời, điện thoại liền "tít" một tiếng, nhận tin nhắn: “Nữ sĩ Thái Dương Hoa chuyển cho bạn 70 điểm công huân.”

Lê Dạng sững sờ, đó "phụt" một tiếng, bật thành tiếng.

Tư Quỳ: “…” Lâu dùng, quên sửa tên.

Bà trừng mắt Lê Dạng. Lê Dạng vội nín , nghiêm túc : “Lão sư, đây là danh hiệu của khoa Nông học chúng ạ? Hay là con cũng cần một cái?”

Phải nịnh hót thì cứ nịnh, dù cũng kiếm 70 vạn.

Tư Quỳ cũng hùa theo: “Em tên gì?”

Lê Dạng nảy ý, trả lời ngay: “Lê Mạch!”

Tư Quỳ: “… Khó .” Ta còn tưởng là Tiểu Lê Hoa chứ.

Chờ Lê Dạng định thần , cô lão sư “đưa về” gian nhà cánh đông. Lê Dạng trề môi, chỉ dám lẩm bẩm trong lòng: “Lê Mạch thì chứ! Tượng trưng cho tình nghĩa sâu đậm giữa Lê Dạng và lúa mì… Thế mà dễ hơn Thái Dương Hoa !”

Lê Dạng nhịn .

Không thể tin , lão sư "mặt lạnh như tiền" "biệt danh mạng" là Thái Dương Hoa, ai mà ngờ chứ!

Gian nhà cánh đông sạch sẽ gọn gàng, căn phòng gỗ mang theo mùi hương độc đáo, tất cả đồ đạc đều mới, hề cũ kỹ. Trên giường còn trải bộ chăn nệm tuyết trắng mềm mại, thể thấy thấp thoáng hoa văn thêu chìm hình hoa lê.

Cho đến hôm nay, Lê Dạng mới thật sự cảm nhận sự thoải mái dễ chịu của gian nhà cánh đông .

“Chỉ là ánh nồng đậm quá…” Lê Dạng nghĩ vui vẻ lẩm bẩm: “Chờ mở thêm vài tinh khiếu nữa là thể ngủ tu luyện !”

Mang theo ảo tưởng về việc mở thêm thật nhiều tinh khiếu, Lê Dạng chìm giấc ngủ.

Tư Quỳ là ngày mai đòi “Thụ Tháp”, nhưng thực đến phòng Giáo vụ ngay trong đêm.

Chấp Tinh Giả từ Tứ phẩm trở lên cần ngủ mỗi ngày. Lão Ngưu chắc đang tăng ca bù đầu bù cổ vì mấy vụ lặt vặt lông gà vỏ tỏi đó.

Ngưu Thiên Thiên đúng là đang bận thật. Là phụ trách chính của phòng Giáo vụ, bà quá nhiều việc xử lý mỗi ngày, chỉ hận thể mở một cái cổng Tinh Giới ngay trong văn phòng, để bà thể sống một ngày bằng một năm… Đương nhiên, đó chỉ là nghĩ thôi, mở thật thì đại sự.

Thư Sách

“Lão Thiên.” Giọng Tư Quỳ bỗng dưng xuất hiện.

Ngưu Thiên Thiên giật , vội vàng bật dậy khỏi bàn việc, về phía vị bán bộ Chí Tôn đang đẩy cửa bước .

Ngưu Thiên Thiên rõ ràng ngờ Tư Quỳ sẽ rời khỏi khoa Nông học… Phải , vị đại thần suốt 28 năm rời khỏi cái tiểu viện đó.

“Chị Quỳ, chị đây là…” Nếu xét theo cảnh giới, Lão Ngưu gọi Tư Quỳ một tiếng tiền bối, nhưng , họ cùng lớn lên (nhập học), chỉ là Tư Quỳ nhanh hơn và xa hơn, còn bà thì dừng chân ở Lục phẩm đỉnh phong.

Tư Quỳ nhíu mày, bà: “Đừng giả già mặt , phiền lắm.”

Hình tượng của Ngưu Thiên Thiên giờ luôn là một phụ nữ già nua, ăn mặc nghiêm túc, uy nghiêm. Nghe Tư Quỳ , mái tóc bạc của bà lập tức chuyển đen, làn da đầy nếp nhăn cũng phục hồi căng bóng, ngay cả hình mập mạp cũng trở nên thướt tha.

Ngưu Thiên Thiên vẻ quen: “Dù cũng là chủ nhiệm phòng Giáo vụ, già một chút mới uy nghiêm.” Huống hồ tuổi bà cũng già thật , nếu tính theo thường thì xuống mồ mấy .

Thấy bà khôi phục dáng vẻ cũ, thần sắc Tư Quỳ dịu , trong mắt thoáng chút hoài niệm, giọng cũng còn lạnh lùng như : “ thu nhận một học trò.”

Ngưu Thiên Thiên ha hả: “Lê Dạng đúng , là một đứa trẻ .”

“Em thật sự chỉ là trẻ mồ côi ở tỉnh Đông Hóa?”

“Đây là hồ sơ của em ,” Ngưu Thiên Thiên đưa cho bà một tập tài liệu, tiếp, “Lý lịch sạch sẽ, cũng từng tiếp xúc với Chấp Tinh Giả… tháng 5 năm nay, tình cờ gặp ‘kỳ ngộ’, chỉ một đêm thể tiến bộ vượt bậc, thiên phú cũng dần bộc lộ.”

Tư Quỳ nhận lấy tập hồ sơ, xem kỹ. Bà mấy bận tâm về “kỳ ngộ” của Lê Dạng. Từ khi Tinh Giới giáng lâm, các loại kỳ ngộ Trái Đất xuất hiện liên tục, thứ quy luật, rơi trúng ai thì đó là “Thiên Vận Giả”.

“Thiên Vận Giả” đối với thường mà , là ngàn vạn dặm mới tìm một , nhưng đặt trong thế giới Tông Sư thì thường thấy.

Tông Sư nào mà chẳng chút kỳ ngộ?

Con đường Chấp Tinh Giả hề dễ .

Ngưu Thiên Thiên : “Xét lý lịch, em trong sạch. Chắc chị cũng kiểm tra biển tinh thần của em , dấu vết gì chứ?”

“Không .”

Ngưu Thiên Thiên : “Thế ? Sắp già đến nơi , chị nhặt ‘kỳ ngộ’.”

Kỳ ngộ giống kỳ ngộ .

Đến cảnh giới của họ, gặp một hậu bối tài năng xuất chúng để truyền thừa ý chí của , đó mới là kỳ ngộ quý giá nhất.

Tư Quỳ lạnh: “Hệ Tự Nhiên cũng mất , còn gì ho mà truyền thừa.”

Ngưu Thiên Thiên tính bà, lời ngược . Miệng thì ho, nhưng chắc coi cô học trò nhỏ như cục cưng .

Ngưu Thiên Thiên đang định hỏi bà đến việc gì, Tư Quỳ liền thả một quả b.o.m tấn: “Cô với khoa Tinh Pháp một tiếng, lấy ‘Thụ Tháp’.”

Ngưu Thiên Thiên: “!” Bà suýt nữa thì ngã ngửa. Trời ơi, bà chị tổ tông ơi, chị định gì nữa đây!

Ngưu Thiên Thiên cẩn thận hỏi: “Sao nghĩ đến ‘Thụ Tháp’? Thứ đó bảo dưỡng phiền phức lắm, mấy năm nay đều dựa khoa Tinh Pháp cung cấp dưỡng chất, nếu sớm…”

“Bớt mấy lời đó.” Tư Quỳ dứt khoát ngắt lời, “Lúc cũng đồng ý cho bọn họ dùng, là bọn họ tự mặt dày mày dạn mang , lười truy cứu. Giờ dùng, bảo bọn họ mang trả đây!”

Trán Ngưu Thiên Thiên rịn mồ hôi hột, bà dò hỏi: “Chị ‘Thụ Tháp’ gì?”

Bà chợt lóe lên ý nghĩ: “Chị Quỳ, chị cho Lê Dạng ‘Thụ Tháp’ rèn luyện đấy chứ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/la-sinh-vien-truong-quan-doi-nhung-lai-dam-me-lam-ruong/chuong-53.html.]

. Thụ Tháp vốn là để cho học sinh khoa Nông học dùng. Con bé ngay cả một tinh kỹ hồn cũng , mà ngứa mắt.”

“Khoan …” Ngưu Thiên Thiên vội giải thích, “Chị Quỳ, tinh kỹ cấp thấp cần tự lĩnh hội , mua thẳng tinh hạch giám định là , chỗ ngay…”

“Bớt nhảm.” Tư Quỳ ngắt lời, “Đệ tử của , tự dạy.”

Ngưu Thiên Thiên thấy đau đầu thực sự, : “Chị Quỳ, khoa Tinh Pháp bên đó bảo dưỡng ‘Thụ Tháp’ gần 30 năm, họ cũng bỏ ít tài nguyên…”

“Cô chứ gì?” Tư Quỳ thẳng, “ tự tìm Thẩm Bỉnh Hoa.”

Ngưu Thiên Thiên vội tiến lên ngăn bà , hết lời khuyên: “Chị Quỳ, ‘Thụ Tháp’ là của khoa Nông học, nhưng nếu khoa Tinh Pháp bảo dưỡng, 30 năm qua, cái ‘Thụ Tháp’ đó sớm khô héo .”

“Ngưu Thiên Thiên, cô tưởng là đồ ngốc ? 30 năm nay khoa Tinh Pháp bọn họ dùng ‘Thụ Tháp’ chắc? Khoa Tinh Pháp nhiều tinh kỹ như là từ , bọn họ tự ! Trước đây lười quản, giờ lấy đồ của khoa , cô đừng lằng nhằng nữa. Thật sự để tay, cô tin cho nổ tung khoa Tinh Pháp !”

Trán Ngưu Thiên Thiên vã mồ hôi lạnh, bà vội dỗ: “Đừng nóng, chị Quỳ, hỏi, hỏi ngay đây…”

“Không phiền chủ nhiệm Ngưu,” Tư Quỳ , “ tự tìm bà .”

Ngưu Thiên Thiên giữ chặt bà, mặt như đưa đám : “Chị Quỳ, chị bình tĩnh . chị thất vọng về Trung Đô, nhưng chị thì , chứ học trò của chị còn… còn nhỏ lắm.”

Câu níu Tư Quỳ.

Ngưu Thiên Thiên : “Chị thể cho nổ tung khoa Tinh Pháp, chị thể sống mái với Thẩm Bỉnh Hoa, nhưng thế thì ích gì? Hội đồng quản trị một đống lão cổ hủ khoa Tinh Pháp, họ chị, nhưng cách để hành hạ cô học trò nhỏ của chị!

Mấy năm nay chị nhận truyền, nên vướng bận, sợ gì cả. giờ chị nhận , con bé Lê Dạng cũng dễ mến, chúng là trưởng bối, cũng thể đẩy nó ngoài hứng thù chuốc oán, đúng ?”

Tư Quỳ lạnh lùng: “Ngưu Thiên Thiên, cô sắp xếp Lê Dạng cho đấy chứ?”

Trong cái trường , bà thu tử nhất chắc là Lão Ngưu.

“Chắc chắn , đào hạt giống thế…” Ngưu Thiên Thiên ngượng ngùng, “ thu tử mà, sống hy vọng chứ. Chị xem, từ lúc Tiểu Lê Dạng, chị…”

“Bớt nhảm,” Tư Quỳ , “ thu tử thì cho nó thứ nhất. ‘Thụ Tháp’ vốn là của khoa Nông học, nhất định lấy về.”

“Phải, , lấy về…” Ngưu Thiên Thiên trấn an bà, “ chúng thể từ từ bàn bạc, cần thô bạo giằng co như . Vốn dĩ chúng lý, chị mà ầm lên là thành vô lý ngay.”

và cô ‘chúng ’.”

“Ô , năm đó cũng học thêm khoa Nông học, ‘chúng ’ chứ.”

Tư Quỳ lười tranh cãi với Ngưu Thiên Thiên, từ nhỏ ranh ma, già vẫn cái tính đó.

Tư Quỳ đúng là còn bốc đồng như . Ngưu Thiên Thiên lý, một bà thì sợ trời sợ đất, cho dù Cửu phẩm Chí Tôn tới, bà cũng dám liều mạng cá c.h.ế.t lưới rách.

Lê Dạng còn quá nhỏ. Bà thầy mà hành động lỗ mãng, chỉ mang đến phiền phức cho nó.

Phiền c.h.ế.t , nên bà mới nhận truyền!

Lê Dạng thật sự là một hạt giống , khiến bà nhịn .

“Nói ,” Tư Quỳ Ngưu Thiên Thiên, “Cô cách gì.”

Ngưu Thiên Thiên ho nhẹ: “Tuần , khoa Tinh Pháp sẽ mở ‘Thụ Tháp’ một . Đến lúc đó xin cho chị một suất, chị để Tiểu Lê theo , ?”

Tư Quỳ thấy sắp bốc hỏa, Ngưu Thiên Thiên vội thêm: “Chị thể quên, ‘Thụ Tháp’ theo nhóm, hơn nữa mỗi tầng còn giới hạn độ tuổi. Khoa Nông học của chị cũng chỉ Tiểu Lê là đủ 20 tuổi đạt Nhất phẩm thôi đúng ? Em một chắc chắn , chi bằng theo đội của khoa Tinh Pháp, an hiệu quả.”

Ngưu Thiên Thiên ngay: “Đến lúc đó sẽ với viện trưởng Thẩm một tiếng, bảo họ chăm sóc Tiểu Lê, cũng sẽ bảo họ chia cho em tinh hạch phù hợp nhất…”

Tư Quỳ lay động: “Sau đó thì ?”

Ngưu Thiên Thiên: “Việc trả ‘Thụ Tháp’, chúng mưu tính từ từ. Bước đầu tiên là… để ‘Thụ Tháp’ vốn là của khoa Nông học…”

Lời đúng là cho Tư Quỳ chút ý tưởng. Bà trầm ngâm một lát, : “Vậy thế , cô bảo khoa Tinh Pháp ngày mai mở ‘Thụ Tháp’.”

Ngưu Thiên Thiên: “Hả… Cái …”

Tư Quỳ: “Đừng giả vờ với . ngay ngày mai.” Bà , hứa với Lê Dạng ngày mai Thụ Tháp thì thể đợi đến tuần . Bà thể thất hứa với học trò .

Ngưu Thiên Thiên c.ắ.n răng: “Được, sớm hơn một tuần cũng vấn đề gì lớn.”

Tư Quỳ tiếp: “Sau khi , tinh hạch thu hoạch , chia đều.”

Nghe , Ngưu Thiên Thiên mừng rỡ: “Không vấn đề! Lẽ chia đều!”

Tư Quỳ liếc bà: “Ý là, hai khoa chia đều.”

“Hả?”

“Không tính theo đầu , tính theo khoa.”

Ngưu Thiên Thiên phản ứng : “ khoa Tinh Pháp đông , bỏ sức nhiều hơn. Tiểu Lê chỉ theo một chuyến mà đòi chia nửa thì…”

“Vậy thôi.” Tư Quỳ , “ lấy đồ của khoa Nông học, mang Lê Dạng đến Tinh Giới!”

Ngưu Thiên Thiên: “………………”

Bà thật sự sợ Tư Quỳ lật bàn. Vị nhẫn nhịn đến bây giờ là ngoài dự đoán của nhiều , giờ còn thu tử, chuyện đang theo hướng , thể để xảy chuyện .

Ngưu Thiên Thiên: “Được! , đều là chuyện nhỏ, vấn đề!”

Tư Quỳ lười Ngưu Thiên Thiên, bà lắc một cái về tới khoa Nông học.

 

 

 

 

Loading...