Là Sinh Viên trường quân đội nhưng lại đam mê làm ruộng - Chương 51
Cập nhật lúc: 2025-11-15 15:24:24
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5Akgnlo252
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lê Dạng ngây tại chỗ, trong đầu là hai dòng thông báo của hệ thống.
Tại giới hạn tuổi thọ tự dưng nhiều thêm 400 năm?
Tại tuổi thọ cũng tự dưng nhiều thêm 400 năm?
Mình vẫn chỉ bốn tinh khiếu, đột phá lên Nhị phẩm .
Chẳng lẽ…
Lời của Tư Quỳ vang lên bên tai cô: “Coi như bồi thường, giúp em tạo hình tinh khiếu cơ bản.”
Lê Dạng: “!”
Mình tổng cộng bốn tinh khiếu, chẳng lẽ cứ tạo hình một cái là tăng thêm 100 năm giới hạn tuổi thọ ?
chỗ tuổi thọ tự dưng mọc là thế nào?
Vị viện trưởng khoa Nông học mắt, Tư Quỳ nữ sĩ, thể nào là dị thực biến thành !
Không đúng, dù Tư Quỳ thật là dị thực, bà cũng “thu hoạch” , tuổi thọ cộng chứ.
Lê Dạng nghĩ , mà cô hỏi hệ thống trong đầu cả trăm , nó cũng giả c.h.ế.t cả trăm .
Tư Quỳ thấy cô ngây ngẩn lên tiếng, cũng hối thúc, ngược còn giải thích thêm: “Em khác với ba Phong, Lữ, Hạ. Thiên phú của em tệ, cũng hợp với khoa Nông học, lẽ thể trở thành ‘ truyền’ của . Đệ tử truyền khác với tử bình thường, sẽ yêu cầu em cao hơn, đồng thời em cũng sẽ gánh vác nhân quả của .”
Lê Dạng lập tức bình tĩnh .
Cô cũng cái tin 【 Giới hạn tuổi thọ +400 năm 】 và 【 Tuổi thọ +400 năm 】 cho mờ mắt… Tư Quỳ gặp suýt lấy mạng cô, mà cô là một học trò ngoan trong sạch, kẻ trộm ý đồ . Tuy cô thương thật, nhưng tổn thất tinh thần là , thế giới coi trọng “tinh thần”.
Hơn nữa, Tư Quỳ hề đơn giản như các sư sư tỷ núi. Dù cũng là nửa bước Chí Tôn, leo lên vị trí , e là kết thù kết oán với ít , nếu cũng chẳng đến mức gặp thử cô.
Trở thành tử của Tư Quỳ, lợi ích rõ ràng:
* Thực lực của bà cần bàn cãi, khi là nhân vật một hai trong trường quân sự Trung Đô.
* Tài nguyên của bà chắc chắn kém, nhân vật lớn cấp nửa bước Chí Tôn thế , chỉ cần hé qua kẽ tay một chút cũng đủ cho Lê Dạng ăn tiêu.
Nhược điểm cũng thể bỏ qua:
Cái gọi là tử truyền gần như là gắn chặt vận mệnh, cô và Tư Quỳ sẽ trói buộc . Như , kẻ thù của Tư Quỳ cũng là kẻ thù của cô, mà kẻ thù của một vị nửa bước Chí Tôn… e là Cửu phẩm trở lên.
Nhân quả lớn như , gánh nổi ?
Lê Dạng kiếp cha , kiếp cũng là cô nhi. Cô quen cảnh một , quen với cuộc sống một ăn no cả nhà lo.
Tư Quỳ cố nhiên thể cho cô nhiều, nhưng cô cũng trả giá nhiều.
Có đáng ?
Rầm một tiếng, cái ao trong vắt bên cạnh bỗng trồi lên một đóa hoa nhỏ màu đỏ rực.
Tạm gọi là hoa , trông nó khá dữ tợn, cánh hoa đỏ như m.á.u chi chít những nốt sần. Chỉ vì nó thu nhỏ bằng nắm tay nên thấy rõ đó là những con mắt lồi.
Là cái cây dị thực Ngũ phẩm !
Lê Dạng căng cứng cả , bất giác lùi vài bước.
Tư Quỳ thản nhiên: “Có ở đây, sợ gì.”
Lê Dạng: “…………”
Dị thực Ngũ phẩm như con ch.ó mặt xệ, lộn một vòng trong nước, chỉ thiếu nước vẫy đuôi với Tư Quỳ.
Lê Dạng thể bình tĩnh nổi, ký ức kinh hoàng lúc nãy ùa về — cái cảm giác bất lực thể gì, chỉ chờ c.h.ế.t; cái cảm giác mặc xâu xé vì quá yếu đuối… tất cả hóa thành một cây búa tạ nện tim cô.
Thế giới nguy hiểm.
Mà cô trở thành Chấp Tinh Giả.
Nếu mạnh mẽ hơn, sớm muộn gì cũng sẽ gặp sự bất lực và tuyệt vọng như .
Tư Quỳ dùng hành động thực tế cho cô , một địa vị cao thể đẩy một học sinh tay tấc sắt tuyệt cảnh mà cần bất cứ bằng chứng nào.
Lê Dạng rõ, dù Tư Quỳ lỡ tay g.i.ế.c cô, cũng sẽ gây chấn động gì.
Không ai truy cứu trách nhiệm Tư Quỳ, thậm chí ai chỉ trích bà. Qua một thời gian, e là chẳng còn ai nhớ từng một sinh viên tên Lê Dạng tồn tại.
Cả Phương Sở Vân và Chung Khôn đều nhắc nhở cô.
Chọn khoa quan trọng, chọn giảng viên càng quan trọng nhất. Và cô cũng nhiều bày tỏ thái độ: dã tâm, dính líu những chuyện đó, chỉ sống một cuộc đời an .
thực tế, từ khoảnh khắc bước trường quân sự Trung Đô, cô ở trong tâm bão.
Khoa Nông học như thanh thản cũng ẩn chứa sóng ngầm.
Thế giới Chấp Tinh Giả gì chốn bình yên, mà cô lún sâu đó .
Đặt mặt cô chỉ hai lựa chọn: Hoặc là mạnh mẽ hơn, hoặc là trở thành con cừu chờ thịt.
Đáp án quá rõ ràng.
Tư Quỳ chắc là , nhưng ít nhất bà sẽ chịu trách nhiệm cho hành vi của . Bà là giới hạn.
Lê Dạng thực hiện lễ bái sư: “Học trò Lê Dạng, bái kiến lão sư.”
Gương mặt lạnh lùng của Tư Quỳ dịu , bà cô: “Nghĩ kỹ ? Ta ít kẻ thù .”
Lê Dạng ngước mắt bà, hỏi ngược : “Lão sư, chẳng lẽ các vị nửa bước Chí Tôn khác kẻ thù ?”
Thư Sách
Tư Quỳ trả lời câu hỏi , mà xua tay: “Đi thu hoạch lúa mì , nửa tháng đến tìm .”
Lê Dạng bà nhắc đến lúa mì, tim bỗng run lên, nhưng thêm gì, chỉ cúi đầu cung kính: “Học trò .”
Dưới chân núi, Vu Hồng Nguyên thở hồng hộc chạy đến khoa Nông học. Cậu mặt đỏ bừng, chạy lẩm bẩm, tay còn cầm điện thoại bấm liên tục.
Lê Dạng xuống núi đụng mặt .
“Lê…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/la-sinh-vien-truong-quan-doi-nhung-lai-dam-me-lam-ruong/chuong-51.html.]
“Lê Dạng!!!”
Lê Dạng hỏi: “Cậu ?”
Vu Hồng Nguyên sắp : “Cậu mau giúp tớ với lão sư khoa Nông học một tiếng, xin bà cụ thông qua xét duyệt !”
Lê Dạng ngơ ngác: “Xét duyệt gì?”
“Xét duyệt khoa của tớ.”
“Hả?” Lê Dạng ngớ , “Cậu khoa Nông học?”
Vu Hồng Nguyên: “ !”
“Cậu khoa Hỗ trợ ?” Cô nhớ Vu Hồng Nguyên từng ao ước kiểu chiến đấu của khoa Hỗ trợ — phía khác bảo vệ.
Vu Hồng Nguyên: “Tớ đổi ý , giờ tớ yêu nhất khoa Nông học.”
Lê Dạng thấy thật hoang đường: “Tại ?”
Vu Hồng Nguyên giành lời: “Cậu vì cái gì thì tớ vì cái đó!”
Lê Dạng: “………………” Đại ca ơi thế, đừng đua đòi bừa! Tớ hệ thống trường sinh, thể dựa thu hoạch lúa mì để đốt mạng tu luyện, hả!
Lê Dạng nghẹn họng gì, đành lời tâm huyết: “Bạn học Vu, chúng nể tình đồng hương, tớ khuyên một câu. Nếu lão sư khoa Nông học từ chối , chứng tỏ hợp, là…”
Vu Hồng Nguyên : “Không Lê Dạng ơi, tớ còn đường lui nữa. Cậu xem giờ là mấy giờ …”
Lê Dạng lúc mới nhận là buổi chiều.
Rõ ràng lên núi từ sáng sớm, … À, ngất một lúc, ngờ lâu như .
Vu Hồng Nguyên rưng rưng: “Tớ nộp đơn khoa Nông học từ sáng sớm. Tớ giống quyền ưu tiên, tự động thông qua. Tớ chờ mãi, chờ đến chiều mới nhận thông báo. Cứ tưởng là đậu, ai ngờ từ chối!
“Tớ cuống quá, vội nộp đơn , từ chối, nộp đơn tiếp, từ chối. Thế là tớ chạy đến đây…”
Trong đầu Lê Dạng hiện lên khuôn mặt lạnh như băng của lão sư đang liên tục nhấn nút “Từ chối”… Ừm, đúng là kiểu của bà cụ.
Vu Hồng Nguyên nỗi đau của : “Giờ khoa Hỗ trợ, khoa Dược, ngay cả khoa Đúc Binh cũng gần đủ chỉ tiêu . Tớ hoặc là khoa Nông học, hoặc là điều sang khoa Ngự Thú… Lê Dạng, nể tình đồng hương, cho tớ !”
Lê Dạng: “…”
Cô mà thấy đau đầu. Nói là ghét Vu Hồng Nguyên thì đến mức, nhưng thiết thì cũng tới.
mà… của Vu Hồng Nguyên là . Hiệu trưởng Tôn đó riêng với Lê Dạng, mười vạn học bổng và căn hộ chung cư nhỏ chính là do bà Úc Chi Anh quyên tặng.
Vì mười vạn đồng và căn nhà mới của , cô cũng thể trơ mắt con trai duy nhất của bà Úc Chi Anh “ ”.
“Ừm…” Lê Dạng , “Tớ hỏi lão sư xem , nhưng bà chắc sẽ…”
Lời còn dứt, Vu Hồng Nguyên reo lên: “Trời ơi, đồng ý ! Cuối cùng cũng thông qua!”
Lê Dạng: “?”
Cô ngẩng đầu về tiểu viện lưng chừng núi. Giọng của Tư Quỳ vang lên trong biển tinh thần của cô: “Ta dạy học trò. Thằng họ Vu , giao cho em dạy.”
Lê Dạng: “…………”
Tư Quỳ thêm: “Dạy qua loa là , khoa Nông học thiếu sinh viên lưu ban.”
Lê Dạng cạn lời, thầm gào thét: “ là lên nhầm thuyền giặc !”
Những ngày tiếp theo khá là sóng yên gió lặng.
Tư Quỳ vẫn lộ diện, Vu Hồng Nguyên thì từng gặp mặt lão sư.
Lê Dạng cũng cần dạy , vì Phong Nhất Kiều mê thầy. Anh chủ động nhận việc , thề sẽ giúp Vu Hồng Nguyên dẫn tinh nhập thể trong vòng một tháng.
Ừm… Lê Dạng chuẩn đột phá lên Nhị phẩm, còn Vu Hồng Nguyên vẫn dẫn tinh nhập thể.
Hai ngày đầu, Lê Dạng bận rộn thu hoạch lúa mì. Khi tuổi thọ của cô tích cóp 820 năm thì… lúa mì chín cũng thu hoạch sạch.
Lê Dạng vội vàng hỏi các sư sư tỷ, một tuần sẽ một lứa lúa mì nữa, lúc mới thở phào.
Rất nhanh, cô nhận một vấn đề nghiêm trọng: lúa mì thể chỉ thu hoạch, mà còn gieo trồng tử tế.
Lúa mì biến dị khác lúa mì thường, yêu cầu mùa vụ khắt khe, nhưng khi gieo trồng cần chút kỹ xảo, tiêu hao một lượng ánh nhất định, đó còn tưới loại phân bón lỏng đúng lúc – một loại phế liệu khi luyện đan thất bại của khoa Dược.
Lữ Thuận Thuận và Hạ Bồ Đào : “Sư yên tâm, bọn gieo , bón phân tiếp theo cũng là việc của bọn !”
Lê Dạng: “Vậy em chỉ phụ trách thu hoạch thôi ?”
Lữ Thuận Thuận và Hạ Bồ Đào gật đầu lia lịa: “ , đúng .”
Lê Dạng cảm động vô cùng, thầm nghĩ: “Sư tỷ và sư đúng là .”
Lữ Thuận Thuận và Hạ Bồ Đào cũng cảm động thực sự, thầm nghĩ: “Tiểu sư một bằng mười , việc mệt nhất đều em bao trọn !”
So với thu hoạch, việc gieo trồng lúa mì nhẹ nhàng hơn nhiều.
Mầm lúa mì non nớt, yếu ớt, cứng như sắt giống lúa mì chín.
Lữ Thuận Thuận và Hạ Bồ Đào sớm quen việc gieo trồng, độ thuần thục của cả hai chê , thao tác khi còn nhanh hơn máy gieo hạt.
Một tuần , lứa lúa mì mới chín. Hạ Bồ Đào thở hắt : “Đợi thu hoạch xong đợt , chúng thể nghỉ ngơi bốn tháng .”
Cậu là hy vọng Lê Dạng cũng thư giãn. Ai mà thật sự thu hoạch lúa mì mỗi ngày chứ, chẳng qua tiểu sư quá hiểu chuyện nên thôi. Là sư , thông cảm.
Lê Dạng như sét đ.á.n.h ngang tai, hỏi dồn: “Bốn tháng tới đều lúa mì chín ?”
“ ! Chúng thể nghỉ ngơi xả !” Hạ Bồ Đào tiếp: “Chúng thể chỉ thấy cái lợi mắt. Mảnh đất là do các tiền bối khoa Nông học thời xưa vất vả vun trồng. Họ để sổ tay hướng dẫn, chúng cứ theo đó mà trồng thì ít nhất cũng thể ăn thêm một trăm năm nữa!”
Đây là đầu Lê Dạng chuyện , cô tò mò hỏi: “Ra là mảnh đất vun trồng đặc biệt ?”
“Đương nhiên!” Hạ Bồ Đào , “Giống lúa mì biến dị bí mật, nhưng chỗ khác trồng là vì mảnh đất của chúng quá đặc biệt!”
Nghe Hạ Bồ Đào , Lê Dạng cũng dập tắt ý nghĩ “trồng nhiều thu nhiều”.