Là Sinh Viên trường quân đội nhưng lại đam mê làm ruộng - Chương 103:---
Cập nhật lúc: 2025-11-19 23:39:43
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7fS7EQHagj
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lý Yêu Hoàn cúp máy.
Lê Dạng bĩu môi: "Keo kiệt!"
Một tuần tiếp theo trôi qua bình lặng. Phòng Giáo vụ thông báo: Viện trưởng Tư đang bế quan, hệ Nông học tạm dừng tiếp nhận chuyển hệ, mời các bạn nửa tháng .
Lâm Chiếu Tần và Chung Khôn cũng thấy thông báo , cả hai đều nhắn tin hỏi Lê Dạng.
Lê Dạng trả lời: "Nhiều nhất là nửa tháng, chừng mười ngày là cô ."
Lâm Chiếu Tần: "Được, đến lúc đó tớ qua tìm 'chơi' nhé."
Chung Khôn: "Hề hề, lúc đó tớ sẽ cho một bất ngờ."
Lê Dạng tủm tỉm: "Ok." Không ngờ hai động tâm tư , cô còn tưởng là Ứng Kỳ cơ.
Về phần Ứng Kỳ... còn kịp phản ứng là thể chuyển hệ. Chỉ cần ai toẹt , chắc đợi Lâm Chiếu Tần và Chung Khôn chuyển xong xuôi mới "bừng tỉnh đại ngộ".
Tuần , ban ngày Lê Dạng sống an nhàn, nhưng ban đêm thì... trằn trọc.
Lời đùa lúc nũng của cô thế mà ứng nghiệm! Ý chí của cô giáo ở đây, cô thực sự ngủ ngon.
Cứ hễ ngủ là Lê Dạng mơ, đêm nào cũng mơ cùng một giấc mơ. Hơi nước mịt mù, một đóa hoa sen trắng toát nhưng tỏa ánh sáng ngũ sắc rực rỡ. Hoa sen nở, vẫn còn là nụ, dường như đang run rẩy dữ dội, ẩn ẩn âm thanh yếu ớt truyền nhưng Lê Dạng rõ.
Lần nào Lê Dạng cũng hệ thống đ.á.n.h thức.
[Tuổi thọ +1 năm.]
Lê Dạng: "Tại chứ!"
Hệ thống đáp, chỉ đến tối hôm thông báo: [Tuổi thọ +1 năm.]
Liên tục bảy ngày, đêm nào cũng cộng thêm một năm tuổi thọ một cách khó hiểu. Nếu nào cũng mơ giấc mơ kỳ lạ , Lê Dạng còn tưởng hệ thống nâng cấp, mỗi ngày tự động tặng tuổi thọ!
Đến ngày thứ mười, Tư Quỳ vẫn dấu hiệu xuất quan.
Lê Dạng thở ngắn than dài: "Còn năm ngày, nhiều nhất là năm ngày nữa."
Phận "con cưng của cô" là thế đấy. Nỗi nhớ cô giáo như nước sông cuồn cuộn, chỉ mong cô mau xuất quan.
Ngày thứ mười hai, Lê Dạng quen với giấc mơ hoa sen . Biết đang mơ, cô cũng chẳng vội tỉnh, cứ thế sán gần quan sát đóa sen kỹ hơn.
Hoa sen lớn, cảm giác thể chứa một .
Ừm... Lê Dạng cân nhắc, nếu chặt đài sen để thì cũng tệ.
Đang nghĩ thì giấc mơ lặp suốt mười hai ngày nay bỗng sinh biến cố. Chỉ thấy ánh kim quang chói lòa phóng thẳng lên trời. Lê Dạng cảm thấy quen thuộc, đồng thời tim bỗng thắt .
Màu vàng kim ... giống thở của cô giáo...
Ngay đó, nụ hoa sen trắng tỏa ánh ngũ sắc đột ngột xuất hiện khuôn mặt của Tư Quỳ.
Lê Dạng: "!"
Cô bừng tỉnh khỏi giấc mộng, cả ướt đẫm mồ hôi. Cảnh tượng cuối cùng dọa cô sợ c.h.ế.t khiếp, khiến n.g.ự.c phập phồng dữ dội, tim đập thình thịch: "Là mơ... mơ đều ngược với đời thực... Cô giáo sẽ ..."
Lần hệ thống lên tiếng. Lê Dạng tuổi thọ nhập .
Cảm giác chẳng lành lan tràn, Lê Dạng bước khỏi phòng, ngước lên tiểu viện lưng chừng núi.
Hai giờ sáng, hệ Nông học tựa lưng núi vô cùng tĩnh lặng. Gió lạnh thổi qua cánh đồng lúa mì trống trải, khiến Lê Dạng lạnh buốt sống lưng.
Không !
Lê Dạng điều động bộ tinh thần lực, nheo mắt về phía tiểu viện. Nơi đó lúc thì ánh vàng tràn , lúc ánh trắng lóe lên. Lê Dạng cảm nhận rõ ràng ánh vàng là thở của cô giáo, còn ánh trắng ... dường như là của đóa sen tuyết trong mơ.
Lê Dạng rõ năng lực Nhị phẩm của mặt cao thủ chẳng khác nào con kiến. Cho dù Tư Quỳ thực sự gặp nạn, cô đến cũng vô dụng. ... Lê Dạng rõ cũng cản đôi chân . Hai kiếp cộng , cô chỉ Tư Quỳ là " ", cô thể trơ mắt bà xảy chuyện. Dù nạp mạng, cô cũng nhất định .
Lê Dạng lao về phía sườn núi. Khi đến gần tiểu viện quen thuộc, hệ thống bỗng phát cảnh báo: "Phát hiện Tinh Thực nguy hiểm cao, vượt xa cảnh giới ký chủ, kiến nghị mạo hiểm thu hoạch."
Tinh Thực nguy hiểm cao! Là đóa hoa sen ?
Cô giáo quả nhiên gặp nguy hiểm!
Thư Sách
Lê Dạng thử đẩy cổng tiểu viện, cấm chế Tư Quỳ đặt đó biến mất, cô dễ dàng đẩy cửa gỗ .
Đập mắt là một đất trống. Tiểu viện yên tĩnh an nhàn biến mất, đó là bình địa trống trơn. Không phế tích, thậm chí còn một hạt bụi! Nếu Lê Dạng quá quen thuộc nơi , cô sẽ tưởng đây vốn là một bãi đất trống sạch sẽ.
Tiểu viện còn, động phủ phía lộ mặt Lê Dạng.
Chỉ thấy Tư Quỳ đang một chiếc bồ đoàn màu vàng, lúc thì ánh vàng, lúc thì ánh trắng, hai luồng sáng như đang tranh giành cơ thể ...
Lê Dạng dám hành động thiếu suy nghĩ, vội hỏi hệ thống: "Nói cho , thế nào mới giúp cô ?"
Hệ thống im lặng.
Lê Dạng: "Ngươi giúp ! Sau sẽ trả ngươi nhiều tuổi thọ, mười vạn, trăm vạn, ngàn vạn cũng ! Ngươi cần bao nhiêu cho bấy nhiêu!"
Cô vốn luôn đề phòng cái hệ thống trường sinh , nhưng giờ tiếc ký giấy bán cho nó vì Tư Quỳ.
Hệ thống quả nhiên đưa gợi ý: [Có thể tiêu hao tuổi thọ để tiến hành hỏi đáp.]
Lê Dạng: "......" Thôi , còn hơn .
đợi Lê Dạng kịp hỏi, Tư Quỳ bỗng mở bừng mắt. Ánh sáng trắng quanh bà bùng lên dữ dội, áp đảo tia sáng vàng yếu ớt.
Tim Lê Dạng chùng xuống, thầy quen thuộc mà xa lạ mắt.
"Ngươi là ai?" Lê Dạng run giọng hỏi, cô chắc chắn đây cô giáo của .
"Tư Quỳ" Lê Dạng, khuôn mặt thanh lãnh thế mà hiện lên vẻ tủi , giọng trầm thấp, khó khăn thốt lên: "Ta... ... ăn thịt ."
Lê Dạng: "?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/la-sinh-vien-truong-quan-doi-nhung-lai-dam-me-lam-ruong/chuong-103.html.]
Bầu khí vốn đang kinh dị bỗng trở nên quái đản.
Cái thứ đang chiếm xác cô giáo rốt cuộc là gì ? Và nó đang cái quái gì thế!
Lê Dạng vốn là nắm bắt thời cơ, cô đây là cơ hội mấu chốt để cứu cô giáo. Chỉ cần "thứ " thể giao tiếp, cô nắm chắc phần thắng cứu Tư Quỳ.
"Ngươi..." Lê Dạng căng thẳng nuốt nước bọt, thăm dò, "Ngươi thì đừng nữa."
"Tư Quỳ" khó nhọc : "Ta cũng... ... ăn."
Lê Dạng: "???"
Đầu óc cô xoay chuyển cực nhanh, chắp nối các thông tin mấu chốt và đại khái hiểu vấn đề.
Cô giáo quả nhiên đang tấn thăng Cửu phẩm?! Điều kiện tấn thăng là ăn một gốc Tinh Thực cao cấp? Chính là đóa sen trong mơ của cô?
"Tư Quỳ" dần thích ứng với cơ thể , chuyện trôi chảy hơn: "Đạo hữu, là vị đồng tộc của khăng khăng ăn , nhưng vật c.h.ế.t, tất nhiên sẽ phản kháng cầu sinh."
Lê Dạng hỏi câu mấu chốt: "Cô còn ở đó ?"
"Tư Quỳ" đáp: "Còn."
"Vậy ngươi thể rời khỏi cơ thể cô ?"
"Ta mà thả lỏng, nàng sẽ ăn ngay."
Lê Dạng động não. Đóa sen trông vẻ dễ lừa, liệu cô thể giúp cô giáo một tay, để bà thuận lợi tấn thăng Cửu phẩm ?
"Tư Quỳ" khẽ thở dài, tiếp: "Nàng hà tất , dù cưỡng ép nuốt , kết quả nhất cũng chỉ là vĩnh viễn dừng ở Cửu phẩm sơ giai."
Lê Dạng mà lòng nặng trĩu, nhưng cô sẽ dễ dàng tin lời một con tinh hoa sen "địch rõ".
"Thống tử! Ta tiêu hao tuổi thọ để hỏi!" Lê Dạng hét trong lòng.
[Vui lòng đặt câu hỏi , mức tiêu hao tuổi thọ cụ thể sẽ dựa độ khó của câu hỏi.]
"Có đảm bảo thật ?"
"......"
Thôi , chỉ thể tin Thống tử, dù hai bên cũng giao dịch "tuổi thọ".
Lê Dạng hỏi: "Con tinh hoa sen thật giả? Cô giáo dùng nó tấn thăng Cửu phẩm sẽ vĩnh viễn dừng ở Cửu phẩm sơ giai thật ?"
[Cần 100 năm tuổi thọ.]
Lê Dạng nghiến răng: "Chốt!"
Hệ thống cũng coi như công đạo, đưa đáp án chi tiết: [Đỉnh cao Bát phẩm đột phá lên Cửu phẩm cần "Thần vật trời sinh". Thần vật linh thức. Một khi cưỡng ép dung hợp thần vật trời sinh linh thức, Thiên phạt sẽ giáng xuống. Nhẹ thì cảnh giới đình trệ, nặng thì nổ tan xác mà c.h.ế.t.]
Lê Dạng: "!"
Cô ngẩng đầu tinh hoa sen, thần thái trở nên dịu dàng hơn nhiều: "Đạo hữu, chuyện lẽ chút hiểu lầm. Chắc cô tưởng ngươi linh thức nên mới mượn ngươi để tấn thăng. Hay là thế , ngươi cứ rời khỏi cơ thể cô , đảm bảo sẽ khuyên cô , cô nhất định sẽ ăn ngươi ."
Nói thật lòng thì lời lừa gạt chẳng chút trình độ nào, trẻ con lên ba chắc cũng tin. Lê Dạng cũng hết cách, đành "ngựa c.h.ế.t chữa thành ngựa sống".
Nào ngờ, tinh hoa sen chỉ khựng một chút : "Được thôi."
Lê Dạng: "???"
"Tư Quỳ" : "Đạo hữu, nhớ khuyên nàng đấy nhé."
Thế Lê Dạng bối rối, cô khô khốc đáp: "Ta, sẽ khuyên."
Lê Dạng dứt lời, chỉ thấy ánh trắng Tư Quỳ giảm mạnh, ánh vàng bùng lên dữ dội, một giọng yếu ớt khẽ gọi: "Đạo hữu..."
Lê Dạng dùng 200 năm tuổi thọ để hỏi rõ hệ thống. Vào thời khắc mấu chốt , chỉ cần cắt ngang thì quá trình sẽ gián đoạn. Nguy hiểm duy nhất là Tư Quỳ vì tấn thăng mà trực tiếp "dọn dẹp" vật cản.
cô tin cô giáo sẽ g.i.ế.c . Cô niềm tin đó.
Lê Dạng ôm chặt lấy cô giáo nhà , đáng thương : "Cô ơi cô ơi! Đóa sen còn sống, đừng ăn nó!"
Dù cô hét lên câu đó thì Tư Quỳ cũng vì cái ôm chặt mà buộc ngừng nuốt chửng. Đến nước , Tư Quỳ Liên Tâm (tim sen) linh thức? tên lên dây, buộc phát! Nếu , bà Liên Tâm chiếm xác thì hậu quả khôn lường.
Chỉ là ngờ, Lê Dạng xông động phủ, tạo bước ngoặt cho cục diện "một mất một còn" .
Lê Dạng ôm chặt lấy bà, mắt rưng rưng bà.
Tư Quỳ mềm lòng, cũng tỉnh táo . Linh thức của Liên Tâm cao, dù bà nhân cơ hội cưỡng ép nuốt chửng thì Thiên phạt giáng xuống cũng sẽ nặng. Cảnh giới đình trệ là chuyện nhỏ, tự bạo c.h.ế.t mới là chuyện lớn. Bà hiện tại thể c.h.ế.t, hệ Nông học khó khăn lắm mới một cái "mầm non".
Ánh vàng dần tắt, từng luồng ánh sáng trắng như tháo cũi sổ lồng, chạy trối c.h.ế.t khỏi cơ thể Tư Quỳ, chui tọt trong đóa Liên Tâm trắng muốt khổng lồ .
Liên Tâm đặt trong một cỗ quan tài bằng băng tinh. Lúc nắp quan tài mở , sương trắng từ Liên Tâm tỏa nghi ngút, dần dần tụ thành một dòng chữ run rẩy lơ lửng trung:
"Đạo hữu, cho xin ngụm nước ?"
Tư Quỳ: "......"
Lê Dạng: "......"
Hai thầy trò , đồ nhịn hỏi: "Cô ơi, đóa sen cô vẫn luôn để trong quan tài ?"
Tư Quỳ: "Ừ."
"Để bao lâu ạ?"
"28 năm."
Lê Dạng: "......"
Thế mà nó c.h.ế.t, xem mạng lớn thật!
Tiểu kịch trường chịu trách nhiệm:
Quý cô Tiểu Lê Hoa: Sen ơi, cưng sợ cái gì đặc biệt ?
Mỗ Liên Tâm: Cô quan tâm kìa, cô đúng là !