Về đến nhà, điều khiến tôi c.h.ế.t lặng là: người mà tôi gọi đến cháy máy từ sáng đến giờ… đang ngồi sừng sững trong phòng khách.
Cạnh anh còn có một bé trai mũm mĩm đang ngồi xem hoạt hình.
Em họ xa lắc xa lơ của anh – Thẩm Nhược Dao – đang cầm hộp trái cây ngoại mà tôi mua cho con, cười nói đút cho thằng bé.
“Chị dâu về rồi à? Vất vả quá, mau vào nghỉ chút, em rót nước cho chị nhé.”
Nhược Dao tươi cười bê cốc nước bước tới.
Tôi hất văng cái cốc khỏi tay cô ta, không buồn liếc lấy một cái, ánh mắt chỉ chăm chăm nhìn Cố Kỳ Ngôn.
“Anh nói rõ ràng cho tôi đi. Chuyện anh đăng trong nhóm là sao? Tinh Hà có phải con anh hay không, ai có mắt đều thấy rõ. Anh đăng cái đó trước bao người, có từng nghĩ đến cảm nhận của con chưa?”
Cố Kỳ Ngôn không trả lời câu hỏi của tôi, chỉ nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy Thẩm Nhược Dao – đôi mắt cô ta hoe đỏ vì vừa khóc.
“Nhược Dao, em đưa hai đứa nhỏ lên phòng của Tinh Hà chơi đi. Anh sẽ nói chuyện với chị dâu em về chuyện đi học của Minh Minh. Đừng lo, chị dâu em là người tốt, làm mẹ rồi sẽ hiểu thôi.”
Nhược Dao gật đầu đầy tủi thân, rồi nhẹ nhàng gọi con trai mình – Chu Minh Minh – cùng Tinh Hà lên lầu.
Tinh Hà tuy không muốn, nhưng nhìn ra bố mẹ có chuyện cần nói, cuối cùng vẫn lặng lẽ theo sau.
Cố Kỳ Ngôn quay sang tôi, vẻ mặt như thể đang vì đại nghĩa mà hy sinh cái tôi.
“Nhược Dao muốn cho Minh Minh học trường mẫu giáo này. Nhưng chồng cô ấy đánh nhau khi say rượu, giờ đang bị tạm giam. Nếu điều tra lý lịch, chắc chắn sẽ bị loại. Nên cô ấy nhờ anh giả làm bố Minh Minh để tạm thời đưa bé vào học trước.”
“Dù sao Tinh Hà cũng sắp vào tiểu học rồi, chuyện này chẳng ảnh hưởng gì. Còn Minh Minh thì đáng thương thật, sinh ra đã có người cha như vậy… Chúng ta nên giúp hai mẹ con họ mới phải. Làm em thấy tủi thân rồi, đợi đến hè anh đưa hai mẹ con đi Disney, được chưa?”
Giọng anh ta đầy vẻ đạo đức cao cả, như thể đang gánh vác việc thiên hạ.
Thậm chí, ẩn ý trong lời nói còn đang trách ngược tôi là kẻ nhỏ nhen.
Tôi còn chưa kịp mở miệng phản bác thì trên lầu bỗng vang lên tiếng vỡ chói tai của thủy tinh, sau đó là tiếng Tinh Hà khóc thét.
Tôi hoảng hốt lao lên, mở cửa phòng thì thấy con trai mình mặt mũi toàn m á u, đang gào khóc không ngừng.
Thẩm Nhược Dao ôm chặt Chu Minh Minh đứng cách đó vài bước.
“Tôi… tôi đã nói món đồ đó nguy hiểm, đừng có chơi rồi mà. Thằng bé này sao lại không nghe lời vậy chứ…”
Vừa thấy tôi bước vào, Thẩm Nhược Dao đã vội vàng lên tiếng, giành quyền kể tội trước.
“Cái mô hình ô tô pha lê đó là mẹ tặng con, con chỉ sợ em làm rơi vỡ…” – Tinh Hà nghẹn ngào, nước mắt lăn dài trên má.
“Nhưng em ấy cứ đòi lấy, còn ném vào mặt con… rồi làm vỡ luôn.” – Thằng bé càng nói càng khóc nấc, m.á.u và nước mắt hòa quyện trên gương mặt nhỏ bé khiến tim tôi đau nhói!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/la-anh-danh-mat/chuong-2-nhin-lai-ban-than.html.]
Tinh Hà là một đứa trẻ ngoan, thật thà, luôn sẵn sàng chia sẻ đồ chơi với các bạn.
Nên tôi tin chắc – chuyện chỉ có thể như lời con kể.
“Con cái nhà ai mà nói dối trắng trợn như thế?!” – Thẩm Nhược Dao bối rối, sự việc đến quá đột ngột khiến cô ta chưa kịp bịa ra lý do.
“Anh Kỳ Ngôn, con anh… đúng là không được dạy dỗ đến nơi đến chốn, rõ ràng là Minh Minh…”
Chưa kịp để cô ta nói hết câu, tôi đã xông tới, túm lấy tóc cô ta rồi vung tay tát tới tấp.
“Cô nói ai không được dạy dỗ?! Con trai tôi từ nhỏ đã luôn được khen là ngoan ngoãn, biết lễ phép, biết nhường nhịn! Chính con cô mới là kẻ có vấn đề – bé tí tuổi mà đã biết giở trò hãm hại người khác. Mẹ con cô mới là không có giáo dục!”
Tôi đỏ bừng cả mắt, tay không biết lấy đâu ra sức mà mạnh mẽ đến vậy.
Cố Kỳ Ngôn vội vàng lao đến kéo tôi ra.
“Đủ rồi! Giang Tử Ninh, em lại nổi điên cái gì? Chuyện này em không biết nhìn lại bản thân à?”
Tôi sững người quay sang nhìn anh ta – ánh mắt chất chứa ngỡ ngàng.
Nhìn lại bản thân? Tôi có gì mà phải nhìn lại?
“Làm mẹ mà không biết dạy con cho tốt. Tinh Hà ích kỷ như vậy chẳng phải do em nuông chiều mà ra sao? Một món đồ chơi, Minh Minh muốn chơi thì nhường cho em ấy chơi, nếu không giành giật, Minh Minh có ném vào mặt nó không?”
Từng lời từng chữ của Cố Kỳ Ngôn khiến tôi cảm thấy như đang nói chuyện với một người xa lạ.
Vì con của người khác, anh sẵn sàng giả mạo giấy xét nghiệm ADN để đẩy con ruột mình ra khỏi đời mình.
Vì con của người khác, anh dửng dưng nhìn con mình m.á.u me đầm đìa mà vẫn mắng chửi.
Tôi như quả bóng xì hơi, toàn thân rã rời, không còn chút sức lực nào.
Tôi bật cười, tiếng cười lặng lẽ như d.a.o cứa vào lòng.
“Hay quá nhỉ, Cố Kỳ Ngôn. Nếu anh thích làm bố người ta đến vậy, thì cứ làm đi.”
Tôi đứng thẳng dậy, bước đến trước mặt anh.
Và… giật mạnh một mảng tóc trên đầu anh.
“Nhưng – con tôi, không thể bị người ta vu oan trắng trợn như thế! Chúng ta có thể ly hôn. Nhưng Tinh Hà không phải ‘con hoang’!”
Tôi nắm lấy tay con trai, đẩy Cố Kỳ Ngôn ra rồi bước thẳng ra cửa.
Cố Kỳ Ngôn như sực tỉnh, vội vàng đuổi theo.