LÀ ANH ĐÁNH MẤT - Chương 1: Con hoang

Cập nhật lúc: 2025-05-01 15:29:33
Lượt xem: 89

01.

Lúc đang làm việc, tin nhắn nhóm lớp mẫu giáo của con trai đột nhiên vang lên.

 

Tôi cúi đầu nhìn thì thấy người gửi tin nhắn không phải cô giáo mà là chồng tôi, Cố Kỳ Ngôn.

 

“@Mọi người, xin lỗi đã làm phiền. Theo kết quả giám định ADN cho thấy, Cố Tinh Hà không phải con ruột của tôi. Sau này mọi việc liên quan đến Cố Tinh Hà xin liên hệ với mẹ thằng bé! Không liên quan đến tôi nữa.”

 

Kèm theo đó là một tờ giấy giám định ADN.

 

Nói xong Cố Kỳ Ngôn liền rời khỏi nhóm lớp, không giải thích thêm bất cứ điều gì.

 

Tôi phóng to kết quả giám định ADN kia, trên đó quả thực viết: Kết quả giám định cho thấy, hai người không có quan hệ bố con.

 

Một luồng khí lạnh từ tim lan đến tận đầu ngón tay tôi.

 

Từ khi yêu Cố Kỳ Ngôn đến giờ, tôi tuyệt đối chưa từng làm chuyện gì có lỗi với anh ấy.

 

Huống hồ con trai và anh ấy giống nhau như đúc, ngay cả người nhà cũng nói tôi “bầu vượt mặt” để sinh ra một Cố Kỳ Ngôn con.

 

Thằng bé giống tôi chỉ được ba phần.

 

Chưa kịp nghĩ rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhóm lớp lúc này cũng nổ tung.

 

“Không phải chứ? Một học kỳ thu của tôi 8 vạn học phí, lại để con trai tôi học cùng với con hoang sao?!”

 

“Thảo nào cả học kỳ chỉ thấy mẹ Cố Tinh Hà đưa đón, hóa ra bố nó nghi ngờ con không phải của mình nên không coi trọng thằng bé.”

 

“Là đàn ông, tôi vô cùng thông cảm với Cố tổng! Cô giáo, tôi không đồng ý để con tôi học cùng lớp với con của loại đàn bà lăng loàn kia, tránh cho gần mực thì đen!”

 

Những phụ huynh bình thường cả học kỳ không nói một câu nào, lúc này từng người một nhảy ra chỉ trích tôi và con trai.

 

Lời lẽ mắng chửi ngày càng khó nghe.

 

Mà cô giáo chủ nhiệm vốn hoạt bát ngày thường lúc này lại biệt tăm.

 

02.

Tôi vội vàng rút điện thoại gọi cho Cố Kỳ Ngôn, muốn biết rốt cuộc chuyện này là thế nào, tờ giấy giám định ADN kia từ đâu ra.

 

Nhưng gọi liên tục cả trăm cuộc điện thoại, bên kia từ lúc đầu báo đang bận máy trực tiếp chuyển thành thuê bao không liên lạc được.

 

Cả buổi chiều tôi ruột gan như lửa đốt, chưa đến giờ tan học đã sớm đứng đợi ở cổng trường mẫu giáo.

Một vài phụ huynh khác cũng đã đợi ở đó.

 

Nhìn thấy tôi, mấy người bình thường hay chào hỏi mà nay cũng hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/la-anh-danh-mat/chuong-1-con-hoang.html.]

Còn cố ý giữ khoảng cách với tôi, dù vậy, tôi vẫn nghe thấy tiếng họ cố tình bàn tán.

 

“Ôi chao, còn không biết xấu hổ cơ đấy. Bị người ta nói là con hoang giữa đám đông rồi mà còn dám nghênh ngang đến đón con, là tôi thì chỉ muốn đào một cái hố chui xuống.”

 

“Xem cái bụng cô ấy kìa, còn đang mang một đứa nữa đấy, ai biết đứa trong bụng có phải con hoang không.”

“Chắc chắn là thế rồi, nếu không Cố tổng cũng không đến nỗi bỏ mặc đứa chưa sinh ra này để tuyệt giao với mẹ con cô ấy!”

 

Tiếng bàn tán như kim châm từng chút một đ.â.m vào tim tôi, bụng cũng bắt đầu từng cơn co thắt.

 

“Các người nói năng vớ vẩn gì vậy! Con tôi không phải con hoang, còn dám tung tin đồn bậy bạ coi chừng đến khi sự thật sáng tỏ thì vào tù ngồi chơi đấy!” Tôi giận dữ hét về phía đó.

 

Mấy bà nhiều chuyện kia lúc này mới bĩu môi quay mặt đi, nhưng vẫn vẻ mặt không phục.

 

“Bụng to thì ghê gớm lắm à, thời buổi này không dám đụng vào bà bầu.”

Đến giờ tan học, con trai tôi dụi mắt khóc từ trong lớp ra, nhìn thấy tôi, thằng bé lao vào lòng tôi.

 

Lúc này tôi mới để ý, trên mặt con có mấy vết xước nhỏ li ti.

 

Trên chân cũng có vài chỗ bầm tím.

 

“Mẹ ơi, sao các bạn trong lớp đột nhiên đều nói con là con hoang, không xứng chơi với họ?”

 

“Nhưng con có bố mà, bố còn nói sẽ đưa con đi Disney chơi nữa.” Tôi xót xa vuốt tóc con trai.

 

“Ngoan, mẹ cũng không liên lạc được với bố, nhưng con chắc chắn không phải như họ nói đâu! Về nhà mẹ sẽ hỏi bố xem chuyện này là thế nào.”

 

Nhìn đôi mắt sưng đỏ và những vết bầm tím trên người con, vốn định về thẳng nhà nhưng tôi không nuốt trôi cục tức này.

 

Tôi túm lấy cô giáo chủ nhiệm vừa đưa con ra.

 

“Cô Trương, sao Tinh Hà lại đầy vết thương thế này? Chúng tôi học ở đây từ lớp nhà trẻ, mỗi ngày về nhà đều sạch sẽ vui vẻ, chưa bao giờ thảm hại như thế này! Cô không thấy nên giải thích với phụ huynh sao?”

 

Cô Trương, người trước nay rất khách sáo với tôi, lúc này lại như biến thành người khác.

 

Cô ấy khó chịu hất tay tôi ra.

 

“Mẹ Cố Tinh Hà, cô còn mặt mũi nào nói nữa? Vì cô mà hôm nay mấy phụ huynh đòi chuyển lớp. Học sinh chuyển lớp nhiều là tôi bị trừ thành tích cô có biết không hả?”

 

“Trường mẫu giáo chúng tôi coi trọng nhất việc bồi dưỡng phẩm chất tốt đẹp cho trẻ, phụ huynh học sinh có phẩm chất tệ hại như cô không thể thông qua vòng xét tuyển đầu vào của chúng tôi! Tối nay trường còn tổ chức họp để bàn về việc Cố Tinh Hà có thích hợp tiếp tục học ở đây không!”

Dưới ánh mắt kinh ngạc của tôi, cô Trương quay người nhanh chóng bước vào khuôn viên trường.

 

Tôi sững người nhìn theo bóng cô ta quay lưng bước đi.

 

Tôi hiểu rõ, ở lại cãi nhau với nhà trường bây giờ cũng chẳng ích gì.

 

Việc cần làm lúc này là tìm được Cố Kỳ Ngôn – hỏi rõ ràng mọi chuyện.

Loading...